Thập Nhị Thuyết Nhân Sinh

Chương 15: Đã được cập nhật bên wordpres rồi nhoaaa~




Tư Đồ Song Tử khẽ động, cả cơ thể như vừa được thanh lọc qua một lần, sảng khoái thư thái tới nỗi làm hắn ngơ ra, não bộ không kịp phản hồi lại điều tốt đẹp thế này.

Ánh mặt trời êm dịu rọi qua cửa sổ lớn, báo hiệu cho hắn biết bây giờ đã sáng rồi. Tư Đồ Song Tử có chút chưa quen thuộc, trì độn nghiêng đầu nhìn xung quanh. Sau đó hắn giật bắn mình vì gương mặt Thác Bảo Bình ngay trước chóp mũi hắn.

Tư Đồ Song Tử giật người ra sau, nhưng không thể kéo ra được khoảng cách hắn mong muốn vì đụng phải vách tường sau lưng. Cả hai còn đang đắp cùng một cái chăn, trên người Thác Bảo Bình chỉ có lớp lý y mỏng che đậy. Tư Đồ Song Tử vén chăn, nhìn xuống, không nói nên lời nhìn bàn tay mình giữ chặt tay áo người ta, chắc vì hắn cứ nắm mãi không buông nên Thác Bảo Bình mới phải nằm ngủ luôn trên cái giường này...

Tư Đồ Song Tử cố gắng nhớ lại tối qua đã xảy ra chuyện gì, sau đó bắt được một cảm giác ấm áp vụt qua trong ký ức. Một lát sau, ánh mắt Tư Đồ Song Tử nhìn Thác Bảo Bình đã thiếu đi vài phần lãnh đạm như thường lệ, thay vào đó là một chút không biết làm sao.

Hắn như nhận mệnh nằm yên ổn, cũng vừa miễn cưỡng vừa thỏa ý nhích lại gần nguồn nhiệt tỏa ra trên người Thác Bảo Bình, thật sự rất ấm áp. Nếu bắt hắn phải miêu tả cảm xúc hiện tại của mình thì Tư Đồ Song Tử chỉ có thể chịu chết, bởi hắn vốn đã rất trì độn về mặt cảm xúc.

Tư Đồ Song Tử không thân nhân, từ nhỏ đi theo môn phái rèn luyện thành sát thủ. Phần lớn cuộc đời hắn là dành cho việc chém giết, nên tính cách hắn lạnh nhạt, luật lệ đạo đức gì đó đối với hắn là không có tính tồn tại và uy hiếp. Nói đơn giản là không nhân tính.

Hắn sẽ hành sự theo bản năng, và đối xử với người khác dựa theo mức độ nguy hiểm người đó mang lại cho hắn. Thác Bảo Bình, dường như mang tới nguy hiểm rất lớn cho hắn, vì hắn biết mình không thể giết nổi người này mà vẫn giữ được cả người toàn vẹn. Nhưng mọi thứ diễn ra, lại nói với hắn Thác Bảo Bình không hề có chút nguy hại nào tới hắn, người này giữ chân hắn, nhưng cũng chăm sóc hắn... Hắn không hiểu nổi.

Với một tên xa lạ, giết người không chớp mắt như hắn, tại sao còn có người tình nguyện ở bên.

Lần đầu hắn làm nhiệm vụ, là chuyện đã rất lâu về trước.

Trong biệt viện của một thương gia giàu có, các hành lang được dựng rào bằng ván gỗ lâu năm đắt tiền, phết sơn đỏ, trên trần treo đèn lồng, ngọn nến bên trong đèn còn ôm ngọn lửa hừng hừng cháy, trang viên trồng rất nhiều cây cối cùng núi giả, người làm tới lui khắp nơi, mặt ai cũng vui vẻ cười nói, con cháu đề huề, ngày tết hoan hỉ xum vầy.

Nhưng ngay sau đó, những đứa nhỏ trong nhà nãy phải chứng kiến cảnh đầu phụ mẫu bị chém đầu lìa khỏi cổ.

Máu me bê bết, mắt trừng lớn. Chết không nhắm mắt.

Có đứa nhỏ chết lặng tại chỗ, như còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, khóc không thành tiếng, mặt mũi đều đã rút sạch máu, lập tức, có ai đó chạy vụt tới bế nó lên bán mạng chạy. Mọi người xung quanh hỗn loạn như nạn đói phá kho thóc. Ai ai cũng khiếp sợ nhìn người vừa xuất hiện, một thân đen tuyền, trên tay là một thanh kiếm nhuốm 1 giọt máu nhỏ ở mũi kiếm, sau đó tách một tiếng rơi xuống đất, thanh kiếm trở lại sạch sẽ và thanh khiết khi khi còn trong vỏ, sáng loáng đẹp đẽ.

Cuối cùng, cả nhà già trẻ lớn bé, đều không ai sống sót.

Tư Đồ Song Tử thi hành xong nhiệm vụ, đứng nhìn lại cảnh tượng mình gây ra. Đưa mắt nhìn đầu của nam tử đầu tiên hắn giết còn chưa nhắm mắt, máu loang đến bên chân mình, nội tâm không có chút cảm xúc nào gợn sóng.

Nhưng thông qua hành động của người trong nhà này lúc hắn giết một ai đó, Tư Đồ Song Tử mơ hồ hiểu được, công việc của mình không được thiên hạ dung thứ.

Một mạng người, có thể là thanh niên tài tuấn vừa thi đậu kinh sử, còn chưa kịp báo đáp nương tử ngày đêm chăm lo ở nhà và mẹ già còn bệnh trên giường. Cũng có thể, là một cụ già ăn xin ngoài đường. Hay, một đứa nhỏ vừa sinh ra ba bốn tháng, trắng trẻo mập mạp, cuộc đời của nó còn chưa chính thức bắt đầu. Bất kỳ loại người nào, chỉ cần nhận được ủy thác, Tư Đồ Song Tử đều giết.

Hắn không tiếp xúc với cái gì khác ngoài giết người, bao gồm cả tình cảm giữa người với người. Hắn không ham thích hay khao khát gì khi thấy một gia đình hạnh phúc đi ngang qua mình, không ghen tị khi thấy nam tử mua que đậu đỏ tặng nữ tử, hay nữ tử tung khăn lụa làm quen nam tử. Hắn lãnh đạm, hắn vốn không cần những thứ này, cũng không thấy chúng có tác dụng gì trong công việc của mình.

Nhưng mà, thấy biển rộng thì sông chẳng là gì. Tư Đồ Song Tử đã nếm trải được vị ngọt của việc được quan tâm, từ lúc sinh ra đến giờ phút này, nên hắn không dứt được. Hắn thấy không đủ, cảm giác ấy như dòng nước mát lạnh rưới xuống đóa hoa gần như khô héo quắt queo, cứu sống nó khỏi một màn chết trong thấy.

Hắn nhìn chằm chằm Thác Bảo Bình, như có điều gì suy nghĩ.

Sự việc bất ngờ và ấm áp hắn không nên nhận được vào đêm qua, đã gây ảnh hưởng cho Tư Đồ Song Tử thực hiện nhiệm vụ lần này. Khi hắn nghe được tên của Thác Bảo Bình, hắn không thể phủ nhận được sự may mắn của người này, vì người này bắt gặp được hắn lúc ở trước kinh thành. Nếu không, huynh đệ họ Thác đều sẽ lành ít dữ nhiều trong tay hắn.

Nhiệm vụ lần này của Tư Đồ Song Tử, là đồ sát năm huynh đệ họ Thác ở kinh thành, bao gồm cả Thác Bảo Bình.

Nhưng vì đợt đụng độ ở trong rừng, hắn biết khó mà lui, hắn cần thời gian suy tính lại.

Nghĩ tới nhiệm vụ, từ cõi lòng tới ánh mắt của Tư Đồ đều trầm hơn, lại quay về với dáng vẻ nhìn thứ gì cũng như nhìn cục đá. Tư Đồ Song Tử ngồi dậy, im lặng tuyệt đối rời khỏi giường, nghiêm chỉnh mặc y phục. Nếu đã có tự tin giữ hắn bên cạnh, hắn thật sự muốn xem xem Thác Bảo Bình làm sao ngăn hắn. Dù gì thì, ngày thực thi ủy thác cũng không còn xa lắm.

"A! Ngươi tỉnh rồi sao? Có chỗ nào không khỏe không?"

Tư Đồ Song Tử thoáng giật mình nhìn lại, biểu cảm trên mặt hắn còn chưa kịp điều chỉnh đã thấy trên giường, Thác Bảo Bình tỉnh rồi. Hắn mở mắt cười nhe răng, tươi tắn, dùng giọng điệu quan tâm cùng âm thanh trầm thấp khiến tâm can người ta run động kịch liệt hỏi han Tư Đồ Song Tử.

Trong lúc đó, ở phòng của Thác Nhân Mã cùng Lư Kim Ngưu, chăn gối ngăn nắp, phòng óc sạch sẽ, đã không thấy người đâu. Lúc Thác Bảo Bình và Tư Đồ Song Tử xuống sảnh ăn sáng, nhận được bức thư Thác Nhân Mã gửi lại cho mình qua tay tiểu nhị.



Nội dung rất ngắn gọn, Thác Nhân Mã nói hắn sẽ không lang thang ở ngoài gây phiền toái, về kinh thành tiếp tục chăm tiểu đệ.

Trên con đường sắp vào tới kinh thành, Thác Nhân Mã cưỡi trên một con lừa, thân lừa treo hai cái túi da lớn, trũng xuống, cước bộ cực chậm. Mà người dắt lừa, đương nhiên là Lư Kim Ngưu.

Hoài thượng trầm mặc, nhìn ai kia đắc ý dào dạt nằm ngửa trên lưng lừa, thật không hiểu sao mình lại nghe ngốc tử này tẩy não.

Sáng sớm tinh mơ hôm nay, sau khi giúp Thác Nhân Mã tìm về đủ nguyên liệu ủ rượu, Lư Kim Ngưu đã hỏi: "Tại sao ta phải tiếp tục đi cùng ngươi?"

Thác Nhân Mã đã tự nhiên trả lời: "Ngươi muốn đến kinh thành đúng không?"

Lư Kim Ngưu gật đầu.

Thác Nhân Mã đã nói: "Vậy tại sao không đi chung, ta có thuê một con lừa nữa này. Dù gì hai người cũng đỡ nhàm chán hơn một người đúng không?"

Lư Kim Ngưu không gật đầu. Đúng là Thác Nhân Mã có thuê một con lừa để đi đường, nhưng hình như việc này không liên quan gì tới hắn, còn đỡ nhàm chán thì... Là ai đỡ nhàm chán? Nói chung chắc chắn không phải hắn.

Lư Kim Ngưu lắc đầu chậm nửa giây, Thác Nhân Mã đã kéo người và lừa đi cùng một thể: "Nếu đã như vậy, ngại gì không đi chung? Ngươi cũng có hành lý đi? Cứ treo hết lên lưng lừa này."

Còn vì sao không thuê ngựa mà là lừa, thì con ngựa nào đó đã nói, hắn không thích nhọc lòng đồng loại lắm, có cảm giác không tự nhiên...

Lư Kim Ngưu tin chuyện ma quỷ của hắn cái muội muội!

Thác Song Ngư bật người tỉnh dậy, ngay sau đó liền có người ấn đầu hắn về trên gối.

Thác Song Ngư ngơ ngác mở to mắt, nhìn Thác Thiên Yết rõ ràng là vừa mới tắm xong ngồi trên người mình, tóc vẫn đang nhỏ nước, híp mắt ý vị sâu xa nhìn hắn. Đầu óc hắn tự nhiên bị ép lượt bỏ rất nhiều thứ, cố bắt kịp tình hình hiện tại, theo bản năng nói: "Đại ca, để đệ lau tóc cho huynh!"

Thác Thiên Yết cười nhìn hắn, dùng ngón trỏ ấn cá con muốn ngồi dậy về lại giường lần nữa. Thác Song Ngư chun chun mũi như hỏi hắn đang bắt nạt mình sao, Thác Thiên Yết buồn cười thật sự, hắn biết tật xấu của đứa nhỏ này, chắc chắn phải thêm chốc nữa Thác Song Ngư mới hoàn toàn tỉnh táo, mà trước khi hắn tỉnh táo, có nói gì hắn cũng không nhớ, cho nên Thác Thiên Yết vẫn không hề mở miệng.

Đúng như hắn dự đoán, Thác Song Ngư chợt như nhớ ra gì đó, há to miệng: "Đại ca về rồi!"

Lúc này Thác Thiên Yết mới gật đầu: "Ừm, ngủ đủ rồi sao?"

Thác Song Ngư cười hì hì, ôm chầm lấy Thác Thiên Yết, mặc kệ nước trên tóc hắn thấm ướt y phục mình: "Sao tự nhiên huynh đi đâu vậy? Làm đệ sợ muốn chết."

Thác Thiên Yết mặc hắn ôm, vỗ vỗ lưng hắn, biết rõ tiểu tử này dính người, lần này đúng là dọa sợ nó một trận, nhưng hắn không có thói quen kể những chuyện phức tạp cho các đệ mình nghe, khiến tụi nhỏ lo lắng, thường sẽ lượt bớt rất nhiều chi tiết quan trọng, vì vậy lúc mở miệng nội dung chỉ còn: "Ta qua đêm bên ngoài một hôm."

Thác Song Ngư ôm hắn, má dán vào lòng ngực hắn, cho nên Thác Thiên Yết không thấy được Thác Song Ngư bĩu bĩu môi, rõ ràng Thác Song Ngư sớm đã đoán được bệnh "kể chuyện lượt đi hết mọi thứ chỉ chừa chuyện bình thường nhất để nói" của Thác Thiên Yết sẽ phát tác nên không trông chờ gì nhiều, tự mình lặng lẽ nắm tay Thác Thiên Yết bắt mạch cho hắn.

Thác Thiên Yết làm sao không phát hiện động tác nhỏ của hắn, mạnh mẽ vỗ rớt cái tay hắn: "Ta không sao hết, Tam đệ đã gọi đại phu xem qua cho ta rồi." Nghĩ tới thì, theo lời Ma Thiên Bình đã nói, Tiểu Dương cũng hoảng hốt một phen.

Thác Thiên Yết thời dài, lần này đúng là tại hắn không cẩn thận, vừa định mở miệng an ủi Thác Song Ngư thêm mấy câu, đồng thời trách cứ hắn vì một ngày không ngủ, cửa phòng lại rầm một tiếng lớn bị đá ra.

Thác Song Ngư giật bắn mình, ngồi nghiêm chỉnh lại ngó ra cửa, Thác Thiên Yết cũng nhìn qua. Ngoài cửa, Thác Nhân Mã đứng ngược sáng, mặt mày hớn hở, giang rộng hai tay: "Ta về rồi đây!"

Sau đó Thác Song Ngư mừng rỡ, Thác Thiên Yết kinh hồn nhìn Thác Nhân Mã bay nhào về phía bọn họ.

Phủ Ma tướng quân.

Ma Thiên Bình nhìn mẫu thân tươi cười như xuân về, có chút bất đắc dĩ, đúng là do hắn cứ luôn ở ngoài biên quan, cho nên từ năm thứ ba hắn rời nhà trở đi, mỗi năm là nàng lại viết mười phong thư ngôn từ trôi chảy thơ ca trù phú để giục hắn về nhà.

Mẫu thân hắn – Phan Dung vẫn đang rôm rả hỏi thăm hắn, nói một hồi chủ đề kéo tới mây trời nào đó hắn cũng không thể bắt kịp. Ma Thiên Bình vẫn cứ yên tĩnh nghe, nhìn nàng cười đến vết chân chim ở mắt cũng lộ ra, trong lòng không nhịn được thấy ấm áp, lại có chút tự trách.

Phan Dung sinh trong nhà quan lại quyền cao chức trọng, tiểu thư khuê các tinh thông cầm kỳ thi họa, đoan trang tinh tế, năm ấy gặp phụ thân hắn, nàng vẫn còn là một cô nương tuổi còn đương xuân thời, người theo đuổi xếp dài ra tới cổng kinh thành. Văn nhân gặp nhà binh, gà bay cho sủa là không tránh được, nhưng cuối cùng phụ thân hắn vẫn ôm được người về, không biết hồi đó đã phải chọi bể đầu với bao nhiêu nam tử khác. Bao nhiêu năm qua đi phụ thân hắn vẫn cưng mẫu thân như cưng trứng, vừa trao lại ấn soái cho hắn là lập tức về kinh thành, một giây cũng không chần chừ.

Nhưng vì nàng thiện về văn, không thường vận động, sức khỏe không tốt bao nhiêu, sau khi sinh hắn xong luôn thường xuyên đổ bệnh ngày lạnh, say nắng ngày nóng, dù phụ thân hắn đã thỉnh đại phu mua dược tốt, thì vẫn chỉ giữ được sức khỏe của nàng ở mức thường thường, ngày ngày suy giảm một chút.

Phan Dung đời này nói ra thật sự rất viên mãn, phụ mẫu nuôi dưỡng, trượng phu thương yêu, hài tử tài giỏi. Bao nhiêu cô nương trong kinh thành đã phải ghen ghét đỏ mắt, nói nàng là một truyền kỳ cũng không ngoa, sắc đẹp được người ta lẳng lặng xếp trong hạng ba người khuynh quốc khuynh thành thời này.

Nhưng không gì là hoàn hảo, tiếc nuối duy nhất còn lại của nàng đương nhiên cũng như bao mẫu thân khác lo cho con mình, đó là đứa nhỏ này mãi không chịu lập gia đình.

Phan Dung mấy lần bàn bạc với Ma lão tướng quân, nhưng lần nào hắn cũng chỉ trầm ngâm, sắc mặt không mấy tốt, không ngăn cản cũng không ủng hộ nàng. Nàng đành một mình ra tay, lo chuyện mai mối cho hài tử. Mới tháng trước nàng đi thưởng trà với bằng hữu, được giới thiệu một cô nương là bà con xa của bằng hữu mới lên kinh thành, gia cảnh tốt, tính cách tươi sáng, cũng đã đến tuổi lập gia đình. Phan Dung mừng còn không hết, sau vài lần mời cô nương ấy ra cùng ngắm hoa dạo kinh thành quan sát, nàng cũng ngày càng vừa lòng, chỉ còn chờ Ma Thiên Bình về là lập tức nói cho hắn.

Cũng chính là lúc này.

Ma Thiên Bình nghe nàng nhắc tới chuyện này, sợ giật cả mình, lập tức xua tay: "Nương! Người đừng nói nữa, ta còn phải mang binh, không có thời gian..."

"Không cái gì." Phan Dung nhẹ nhàng cười nói: "Năm đó phụ thân cưới ta cũng là lúc còn mang binh. Ngươi bây giờ anh tuấn tuổi trẻ, không cần lo lắng những thứ này."

"Nương à, ta..." Ma Thiên Bình bất đắt dĩ, cố gắng khuyên bảo để nàng đừng nhọc lòng vô ích.

"Ngươi khoan hãy từ chối đã, ta là nói gặp mặt mà thôi, có thời gian thì thử tìm hiểu cô nương ấy một chút, không phải cố tình bắt ngươi nhất định phải cưới nàng." Phan Dung từ tốn khuyên hắn: "Xem như cho bản thân một cơ hội đi. Ta cũng đau lòng ngươi không ai bên cạnh chăm sóc mà, đừng phụ lòng nương được không? Cô nương ấy rất hiểu chuyện, tính cách cũng tốt, nương thấy khá là hợp với ngươi."

Ma Thiên Bình nhìn trời: "Ta..."

Phan Dung: "Ngươi về để thăm nương đúng không? Vậy ngươi nhìn đi, nương lo nghĩ cho ngươi mà ăn uống cũng không còn ngon miệng nữa, mắt cũng hiện quầng thâm rồi, ngươi là đứa nhỏ máu lạnh." Nói tới đây, Phan Dung run giọng, khóe mắt ngấn nước, hàng mi dày như lông vũ rũ xuống, thất vọng như sắp tan vỡ mất.

Nàng nghĩ tới cảnh hài tử của mình lẻ loi trơ trọi, đứng giữa những người cùng lứa đều đã có thê thiếp con cái, còn hắn lại không có ai để chia sẻ, không có ai cảm thông yêu quý hắn, sau này nàng cùng phu quân đi rồi, hắn vẫn cứ mãi lẻ loi sống trên đời này. Nàng không muốn hắn cứ hiu quạnh trôi qua năm này tháng nọ, nàng nhìn không thấu, cũng chịu không đặng. Hài tử nhà nàng tốt như vậy, hắn không đáng để được ai đó yêu thương sao?

Nàng còn không phát khóc sao? Nàng đã sắp lo lắng tới sinh bệnh rồi.



Ma Thiên Bình lập tức giật thót, luống cuống vỗ trán, hắn sợ nhất là thấy nương khóc: "Nương người đừng khóc, đừng khóc! A, đừng khóc được không? Người tức giận thì đánh ta đi, làm ơn đừng khóc!"

Phan Dung rưng rưng nước mắt, cúi đầu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim hệt như tiên nữ sắp rời xa chốn thiên đường, làm ai nhìn vào cũng phải nghẹt thở quặn thắt vì nàng.

Thật ra Phan Dung nghe hắn kiên quyết cự tuyệt như vậy, đã không còn nuôi bao nhiêu hi vọng, nhưng nàng vẫn muốn níu kéo cọng rơm cuối cùng, ít nhất cũng muốn nghe được hắn giải thích ra lý do chính đáng.

Ma Thiên Bình cau mày nhìn mẫu thân mình, môi mím thành một đường thẳng. Chuyện giữa hắn và Thác Bạch Dương, hắn là người muốn nói cho phụ mẫu biết càng sớm càng tốt, nhưng mà Thác Bạch Dương đã kéo tay áo ngăn cản hắn.

Từ khi vừa bắt đầu nhận ra được tình cảm của bản thân, hắn đã muốn thể hiện rõ ràng từ lâu, nhưng phó tướng nhà hắn không biết vì sao, một mặt không hề từ chối tình cảm của hắn, một mặt lại ngăn hắn nói ra với gia đình. Mà lý do ngăn cản, tới giờ Thác Bạch Dương vẫn chưa giải thích, mỗi lần nhắc tới, phó tướng của hắn chỉ cau mày, không dám nhìn thẳng hắn. Kéo mãi kéo mãi, thoắt cái bọn họ đều đã trưởng thành, vậy mà Thác Bạch Dương vẫn chưa hề chính miệng xác nhận quan hệ giữa cả hai.

Ma Thiên Bình nhìn chung trà trước mặt, bàn tay theo bản năng siết chặt, ánh mắt trầm tư, ánh lên nét nghiêm túc suy tư không như hắn ngày thường.

Hắn không nghi ngờ Thác Bạch Dương có ý khác, hắn chỉ là lo lắng.

Hắn lo lắng vì nguyên do nào đó, phó tướng của hắn đã ép dạ cầu toàn trong vấn đề này. Vì hắn biết Thác Bạch Dương không phải người làm việc vô nghĩa, càng không lương thiện tới nỗi hao tâm vào những thứ, những người râu ria, có lẽ nguyên nhân chính của vấn đề này, vẫn quy về trên người hắn chăng?

Cuối cùng cuộc trò chuyện của mẫu tử hai người cũng kết thúc mà không đi tới đâu, Ma Thiên Bình sẽ không đi gặp mặt cô nương kia, hắn sẽ không làm chuyện khiến Thác Bạch Dương đau lòng, cho dù là vì mục đích gì đi chăng nữa. Hắn cũng không thể nói rõ lý do cho mẫu thân, vì đã hứa với Thác Bạch Dương. Người hắn đã đặt lên đầu quả tim để thương, hắn sẽ không vì làm hài lòng bất kỳ ai mà tổn thương người ấy.

Còn Phan Dung, không nhận được giải thích rõ ràng, với bao năm được nuôi dạy và tri thức của bản thân, nàng cũng đã biết là có ẩn tình gì ở bên trong. Nhưng nàng sẽ không trực tiếp hỏi nhi tử, vì nếu nàng có thể biết, nhi tử đã tự nói cho nàng nghe. Chuyện này, vẫn là nàng âm thầm tìm hiểu đi thôi.

Phan Dung ngồi trên bàn nhìn bóng lưng hắn ngày càng xa, thở dài, buồn buồn nhìn hai chung trà còn chưa kịp dừng bốc hơi trên bàn. Hài tử lớn rồi, càng khó câu thông...

Phan Dung ngẩn người, cảm nhận được bàn tay rộng lớn nhẹ nhàng đỡ lấy vai nàng. Phan Dung nghiêng đầu nhìn lên, cười với Ma lão tướng quân bất ngờ xuất hiện. Ma lão tướng quân vỗ vỗ lưng nàng như trấn an: "Nương tử, vào trong đi thôi, ta có nói nhà bếp chuẩn bị món ngon cho nàng rồi."

"Được." Phan Dung đứng lên, đi vào trong cùng Ma Phiên Tự.

Nhân lúc Phan Dung không chú ý, Ma Phiên Tự âm trầm nhìn về hướng Ma Thiên Bình rời đi, chỉ trong tích tắc, rồi lại quay về ấm áp nhìn nương tử, lòng thầm nhủ một câu không biết đã tự nói với bản thân bao nhiêu lần.

Ngươi đừng lo lắng, nương tử. Có ta thay ngươi trù tính. Hài tử của chúng ta chắc chắn con cháu đầy nhà.

Trong Cần Chính điện, hoàng cung.

Triệu Sư Tử tĩnh lặng ngồi trên ngai vàng, trên bàn là tấu chương xem dỡ, dưới sảnh đường rộng lớn chứa đủ năm mươi quan lại và thái giám cung nữ, giờ phút này chỉ có một mình Triệu Cự Giải đứng đó, trực diện nhìn hắn.

Không khí giữa cả hai có thể nói là yên bình, cũng có thể nói là trầm lắng nặng nề.

Huynh đệ bọn họ quan sát nhau, trong lòng Triệu Sư Tử thật sự đang rất mệt mỏi, không biết đã bao lâu, hắn mới nhìn thấy Triệu Cự Giải lại tới thăm hắn. Nhưng lần thăm này, dường như giữa bọn họ đã có gì đó rất khác, ánh mắt của Triệu Cự Giải nói cho Triệu Sư Tử biết, có gì đó đang lẳng lặng diễn ra giữa bọn họ, và nó có thể khiến cho huynh đệ bọn họ hoàn toàn không thể hàn gắn.

Nói thật ra, Triệu Sư Tử rất chán ghét cảm giác này. Hắn bước lên được tới đây, nghĩa là hắn đã lựa chọn và từ bỏ rất nhiều thứ, rất ít thứ gì khiến hắn dao động, khiến hắn không nỡ, khiến hắn chần chừ. Nhưng bây giờ, hắn lại như lạc vào một cái vòng xoáy, lựa chọn thế nào, cũng làm hắn không thể buông bỏ, không thể chấp nhận điều sắp phải mất đi.

Triệu Cự Giải chợt rũ mắt, tự chìm trong quá khứ của mình.

Năm đó, Triệu Sư Tử bắt đầu đi lên con đường tranh quyền, mà hắn, vẫn chỉ là một hoàng tử vô lo vô ngại.

Đương nhiên, người được lòng phụ hoàng hơn là Triệu Sư Tử.

Hắn nhớ lần đó, hắn cùng Triệu Sư Tử cùng nhau hoàn thành một nhiệm vụ phụ hoàng giao cho, nhưng vào thời điểm ban thưởng, phụ hoàng chỉ chăm chăm nhìn hoàng huynh, không liếc mắt nhìn hắn một cái.

Đương nhiên, hắn không hề quan tâm. Vì lòng hắn hiểu rõ, hắn không có lý do gì cần tới sự chú ý của phụ hoàng, cho nên phụ hoàng có chú ý yêu thương hắn hay không, hắn đều không quan tâm, không bận lòng, cũng không vì điều đó mà sầu não.

Phần thưởng được ban cho rất chênh lệch, một bên tận tâm lựa chọn, một bên tùy tiện ban xuống. Các phi tần khác đều như bố thí quăng cho hắn một cái nhìn đáng thương, Triệu Cự Giải không tỏ vẻ gì, đứng thẳng trước mặt hoàng đế, cúi đầu giữ tư thế đáng kính nhất.

Ngay đêm hôm đó, Triệu Sư Tử đã tới cung của hắn.

Trời khuya, bên ngoài chỉ còn thái giám gác đêm, hắn cũng đã chuẩn bị đi ngủ, lại bất ngờ thấy Triệu Sư Tử ôm một cái hộp tiến vào. Bên trong, là một cây trâm cài tóc.

Triệu Cự Giải cau mày, không hiểu làm sao. Nhìn hắn chờ hắn giải thích.

Không khí giữa huynh đệ bọn đệ bọn họ luôn như vậy, không cần nói nhiều, tự hiểu lẫn nhau, tự giác giải thích, nhìn như lạnh nhạt, lại vô cùng ăn ý.

Triệu Sư Tử đẩy hộp về phía hắn: "Trâm là ta khắc, thấy tóc ngươi gần đây đã dài ra, cho nên muốn làm cho ngươi."

Triệu Cự Giải nhướng mày, huynh hắn chắc chưa rảnh tới nỗi chỉ đến để tặng trâm rồi nói một câu như vậy thôi đi?

Triệu Sư Tử thẳng thắn nhìn Triệu Cự Giải, trong ánh mắt có quan tâm lại có chút dung túng, chầm chậm nói: "Ta biết phụ hoàng thiên vị, bản tính con người là không thể cưỡng cầu. Hắn không thể tặng ngươi, ta sẽ tặng ngươi."

Triệu Cự Giải nhún vai, tỏ vẻ: "Huynh nghĩ nhiều như vậy làm gì, ta không so đo, ta không quan tâm."

Triệu Sư Tử bình tĩnh lắc đầu: "Vấn đề không phải là ngươi quan tâm hay không, mà là thứ ngươi đáng có được thì ngươi phải có được. Nếu ngươi không có, ta sẽ tìm cách kiếm về cho ngươi."

Chỉ với một câu này, có thể chứng tỏ Triệu Sư Tử thật lòng xem Triệu Cự Giải là người huynh đệ máu mủ ruột thịt của hắn để trân trọng.

Triệu Cự Giải híp mắt, khoanh tay ngã người ra sau ghế, cười cười: "À, ý huynh là, đệ đệ của huynh, sẽ có được mọi thứ những tên đệ đệ khác nên có, thậm chí còn hơn thế?"

Triệu Sư Tử gật đầu: "Ta muốn đệ biết, ta sẽ luôn quan tâm đệ." Hắn cuối đầu nhìn cây trâm, vì là trâm cho nam tử, nên họa tiết không cầu kỳ, nhưng lại trông rất quý phái, dưới sự nhọc lòng của hắn, ít nhất cây trâm vẫn có thể cài cho người ta nhìn, không xấu đến mức phải cất hộp giấu đi. Triệu Sư Tử vuốt ve thân cây trâm, nói: "Mẫu hậu từng nói, mai này, trong hoàng cung này, hay trên đời này, thì cũng chỉ còn hai ta làm điểm tựa cho nhau. Cho nên ta sẽ dụng tâm đối đãi ngươi, ngươi cũng như vậy, đừng ngại làm phiền ta."

Triệu Sư Tử nhìn Triệu Cự Giải nghe lời mình nói xong, nét mặt không nhịn được để lộ vài tia kiêu ngạo, như muốn đi khắp nơi khoe khoang với mọi người, hoành hành ngang ngược, không sợ một ai, thỏa thích bay nhảy, vì có ca ca ở sau lưng chống đỡ cho ta... Có chút đáng yêu.



Làm Triệu Sư Tử cũng không nhìn được cười theo.

"Ta cần người trong nhà họ Thác."

Triệu Cự Giải lạnh lẽo lên tiếng, kéo bản thân cũng như Triệu Sư Tử đang trầm tư ra khỏi mạch não của riêng mình. Quá khứ buồn cười, hắn của quá khứ cũng buồn cười!

Triệu Cự Giải không nhìn Triệu Sư Tử nữa, hắn chỉ cúi đầu tự nói, bởi giờ đây, hắn chán ghét khuôn mặt đó, hắn chán ghét tất cả những kẻ nói nhưng không làm được, khoác lác ba hoa trước mặt hắn, nghiêm trọng hơn, đó còn là kẻ hắn muốn mãi phó thác niềm tin vào.

Hắn chán ghét tới muốn nôn ra.

Hắn đã hạ lệnh cho người của mình truy bắt hai tên đáng chết đêm đó, nhưng thật kỳ lạ, hắn lại phát hiện được, có người của quân đội và Cấm Vệ quân xung quanh nhà họ Thác. Khi nghe được tin này từ thủ hạ, hắn đã sắp tức tới cười phá lên, cái họ Thác tầm thường, lại như chùa miếu linh thiêng hội tụ đầy hương khói phúc lộc.

Triệu Sư Tử cau mày, nén sự buồn bực trong lòng: "Cần ai?"

Triệu Cự Giải không trả lời: "Quân của Cấm Vệ thôi thì ta còn hiểu được là ngươi lo lắng cho "kẻ đó", nhưng quân của quân đội... Xem ra ngươi đang dần đần độn đi rồi, để một phó tướng nhỏ nhoi nuôi được quân lính riêng?"

Triệu Sư Tử cau mày vì lời nhục mạ của hắn: "Triệu Cự Giải!"

Triệu Cự Giải không chút chùn bước, vẫn nhàn nhạt đáp: "Không cần gọi như vậy, ta cũng không quên mất tên mình."

Triệu Sư Tử đứng lên khỏi ghế, bước nhanh xuống bậc thang, mặt trầm như nước, vừa đi vừa nghiêm túc nói, càng nói chất giọng càng đanh thép: "Triệu Cự Giải, người đi quá giới hạn trước là ngươi. Từ năm gần đây, ngươi công khai nuôi binh, tàn trữ lương thực tiền bạc, thâu tóm vài miếng đất dồi dào quặng sắt, ta phái người tới triệu ngươi vào cung hỏi chuyện, ngươi lại năm lần bảy lượt kiếm cớ từ chối gặp mặt, tới rồi cuối cùng, người của ta còn không thể bước vào cửa phủ của ngươi!? Ngươi đây là có ý gì!? Phản rồi!?"

"Vì cái gì? Ta nhớ ngươi vốn không phải một kẻ vô lý vô tri như vậy, từ nhỏ đã là một đứa trẻ hiểu chuyện cơ mà." Triệu Sư Tử lúc này như một người huynh trưởng, giáo huấn đệ đệ của mình, cũng như bộc phát sự tức giận trộn lẫn lo lắng: "Vì sao lại không giải thích một tiếng nào, cũng không cho chính ngươi cơ hội quay đầu. Ngươi làm những hành động như vậy với cương vị là một Vương gia còn sót lại suy nhất trong triều đại này, đối nghịch với hoàng đế, ngươi có biết nếu để đám thần tử kia nắm thóp, ngươi sẽ có bao nhiêu chật vật không thể quay đầu hay không? Tới lúc đó cả ta cũng không thể cứu được ngươi."

Tới tận phút này, Triệu Sư Tử vẫn lo rằng Triệu Cự Giải sẽ gặp nguy hiểm vì những hành động đó, chứ không hề nghĩ tới tình huống hắn thật sự dẫn binh làm phản. Triệu Sư Tử không ngây thơ, hắn chỉ là không có cách nào tâm cơ với người đệ đệ mình yêu thương bấy lâu nay: "Vương gia ơi vương gia, ngươi cũng thật coi trời bằng vung, ta tự nhủ với lòng không làm chuyện..."

"Ngươi câm miệng!" Triệu Cự Giải dùng sức đẩy Triệu Sư Tử đã đứng trước mặt mình ra, sắc mặt như gặp kẻ thù giết phụ mẫu.

Triệu Sư Tử ngây ngẩn cả người, không kịp phòng ngừa lui về sau một bước, ngay lập tức sau đó, một đám hắc y nhân bất ngờ xuất hiện, bảo hộ trước mặt Triệu Sư Tử, che chắn cho hắn kín kẽ.

Triệu Cự Giải cũng như bị lời hắn nói làm cho giận không thể át, mặc kệ đám hắc y nhân muốn xông lên: "Ngươi còn có thể thốt ra những lời đó!? Ngươi có còn là con người hay không!?"

Mặt Triệu Sư Tử trắng bệt, máu rút đi vì chứng kiến hành động liều lĩnh của hắn, vội hô lớn cho đám hắc y nhân dừng tay. Đây là Ảnh vệ của riêng hoàng đế, nếu hắn chậm một chút, có khi cổ Triệu Cự Giải đã bị dao găm hoặc phi tiêu xuyên qua, trợn mắt chết tươi. Họ chỉ nghe lệnh hoàng đế, lập tức ẩn thân, nấp trên trần của cung điện.

Nói thì chậm, thật ra mọi thứ chỉ diễn ra trong tích tắc, Triệu Cự Giải thấy không còn ai ngăn cản, lập tức tóm lấy cổ áo long bào, muốn đấm vào mặt Triệu Sư Tử. Mắt hắn còn xuất hiện cả tơ máu, nắm tay trắng như có bệnh nổi rõ gân xanh.

Triệu Sư Tử cũng vươn tay đón lấy tay đánh tới của hắn, khi thật sự bắt được tay Triệu Cự Giải, Triệu Sư Tử càng sửng sốt, bởi vì hắn không thăm dò được nội công của Triệu Cự Giải nữa, thậm chí còn phát hiện sức lực Triệu Cự Giải giảm sút rõ rệt. Tình huống bây giờ, là Triệu Cự Giải bị Triệu Sư Tử kiềm chế cả hai tay, không thể nào phản kháng.

Triệu Sư Tử không tin được: "Nội công của ngươi đâu? Tại sao...!?"

Triệu Cự Giải nghiến răng, mắt trừng lớn, hoàn toàn không nghe hắn hỏi, đau khổ hét lớn, mở rộng miệng, như sư tử liều chết với đối thủ, há to cái miệng như bồn máu của mình ngoạm một đòn sát thủ.

Triệu Sư Tử trấn định lại bản thân, trong giây lát, hắn phát giác được bất thường.

Không người bình thường nào lại có những hành động quá khích như vậy, biểu cảm của Triệu Cự Giải gần như mất kiểm soát, khiến Triệu Sư Tử phải giật mình tự hỏi.

Triệu Sư Tử nhanh chóng đưa ra quyết định, đánh ngất Triệu Cự Giải đang tấn công mình. Sau đó đỡ thấy Triệu Cự Giải đã ngất đi vào lòng mình, hô lớn: "Nhanh truyền thái y!"

Cả quá trình, rành mạch lưu loát, vô cùng bình tĩnh.

________________

Chương 16 đã được cập nhật bên wordpres rồi nhoaaa~