Tây Uyển Mị Ảnh

Chương 3: Sóng gió bên hồ bơi




 
 
 
 
"Ác, ác, nghỉ hè rồi, cuối cùng có thể ngủ nướng được rồi. Ừm, không ngủ nữa, đi kiếm lão (Doãn) dâm (Xuyên) trùng* kia. Ha ha, nếu ta gọi hắn là lão dâm trùng, không hiểu hắn có tức giận không? Nhất định hắn sẽ tức điên lên..."
 
Lý Nhã vừa kết thúc kỳ thi vào trường cao đẳng vẫn còn chưa muốn rời giường, cả thân thể nằm vắt ngang giường, mái tóc xõa tung. Cái đầu nhỏ nhắn của nàng thò ra ngoài giường. Có lẽ do máu dồn lên óc, nàng nghĩ tới làm sao trêu chọc một chút người nàng thích trêu chọc nhất.
 
Con người bất hạnh đó, đương nhiên là Doãn Xuyên. Thời đại học, từng có tên mập đem hai chữ Doãn Xuyên ở trước mặt mọi người kêu thành dâm trùng. Kết quả là ngày hôm sau, tên mập đó được người ta phát hiện ra ở trong nhà xí, toàn thân bầm dập chỗ xanh chỗ tím, thê thảm không chịu nổi.
 
Sau vụ nhà xí đó, không ai còn dám gọi lung tung nữa, ngay cả Lý Kha cũng không dám, mặc dù hắn rất muốn.
 
Nhưng, có một ngày, Doãn Xuyên lại nghe thấy hai từ "dâm trùng". Khiến cho Doãn Xuyên bất lực là, hai chữ lâu ngày không nghe thấy đó lại do một cô bé mười lăm tuổi tên gọi Lý Nhã gọi lên. Đương nhiên Doãn Xuyên rất tức giận, gã lén kêu Lý Nhã tới cạnh, hung dữ cảnh cáo Lý Nhã không được phép gọi thế nữa. Nhưng, Lý Nhã chỉ cười lạnh mấy tiếng, không biết lục ra từ chỗ nào mấy đĩa CD phim mát, hỏi ngay trước mặt Lý Kha và một đám bằng hữu: "Người xem những thứ này có phải là dâm trùng không?" Mọi người được một phen cười nghiêng ngả.
 
Từ đó, Doãn Xuyên vừa nghe tới "Lý Nhã" đầu liền to ra, chỉ lo tránh không kịp. Nhưng Lý Nhã lại cứ dính chặt lấy Doãn Xuyên giống như kẹo cao su vậy. Doãn Xuyên thường ca cẩm với Lý Kha, nói gã khổ quá! Mặc dù Lý Kha cũng cảm thấy khó chịu cho Doãn Xuyên, nhưng hắn cũng chẳng có cách nào với cô em gái này.
 
"Hứ, tức giận thì sao chứ? Cứ đi chọc hắn."
 
Nghĩ đến đây, Lý Nhã vội vàng dậy rửa mặt mũi xong liền chạy thẳng đến nhà Doãn Xuyên. Chỉ là mới chạy được nửa đường, nàng mới nhớ ra Doãn Xuyên phải đi làm.
 
"Hừ, đợi đến chiều hắn về nhà mới kiếm hắn, lột hắn ít phí du lịch đi du lịch.hắc hắc!"
 
Lý Nhã quay đầu trở về nhà, trong lúc vô tình nhìn thấy trên bảng thông báo của tiểu khu Tây Uyển viết mấy chữ to nổi bật "Hôm nay hồ bơi thay nước mới, hoan nghênh cư dân tiểu khu đến bơi. Người người rèn luyện thân thể, người người chăm lo khỏe mạnh."
 
"Ha, Vậy đi a! Chẳng bằng đi nghịch nước một chút. Ừm, nghịch nước nào." Lý Nhã hưng phấn chạy về nhà lấy đồ bơi. Ở vào độ tuổi này nàng vui vẻ nhất, vô lo vô nghĩ nhất.
 
Nhưng nếu bạn cho rằng nữ hài mười chín tuổi chẳng biết gì, vậy thì bạn đã mắc sai lầm lớn. Doãn Xuyên từng nói với Lý Kha, Lý Nhã là nữ hài phát dục cực sớm. Lý Kha thở dài lắc đầu kêu Doãn Xuyên có chút bệnh thần kinh.
 
"Trời ạ, sao bộ đồ bơi mua năm ngoái mà năm nay đã chật như vậy rồi?" Đứng trước gương, Lý Nhã ngắm nghía thân thể mình từ trên xuống dưới. Nàng không ngờ nổi mới qua có một năm, thân thể nàng không ngờ thay đổi nhanh đến vậy. Nhũ phong nhô lên cao cao đã khiến cho bộ đồ bơi một mảnh này nhỏ đi một cỡ. Nàng nghiêng nghiêng người, kinh ngạc phát hiện ra bờ mông bản thân vốn dẹt lép giờ trở nên vừa cong vừa tròn.
 
"Đây là mình sao? Sao lại trở nên tròn tròn thế này. Nhưng, dường như cũng đẹp đấy chứ. Mặc thế này có thể đi nghịch nước không nhỉ?" Lý Nhã một tay đỡ nhũ phong cao vút mà săn chắc, một tay nâng bờ mông cong lẩm bà lẩm bẩm. Móng tay nàng vô tình quét qua đầu nhũ nổi lên, cảm giác như điện giật trong thoáng chốc lan truyền khắp toàn thân. Nàng mắc cỡ nhăn nhăn mũi :"Xấu hổ chết đi được."
 
"Mặc kệ, dù sao vẫn còn sáng sớm, có lẽ không có mấy người đi nghịch nước, ta nghich một lúc rồi về nhà, hắc hắc." Đó là Lý Nhã tự an ủi mình. Chỉ là nàng vẫn nghĩ tới Doãn Xuyên "Chỉ đáng tiếc, lão dâm trùng đó không có ở đây. Lần sau bắt hắn dạy mình tập bơi mới được, giờ không biết hắn đang làm gì?"
 
Doãn Xuyên đang nỗ lực thực hiện kế hoạch của gã. Đó là một kế hoạch hoàn mỹ. Thật ra, theo đuổi nữ nhân, Doãn Xuyên là tay lão luyện.
 
"Nữ nhân thích nước nhất định rất mẫn cảm." Đó là kết luận của Doãn Xuyên. Hiện giờ gã biết một chuyện. Cặp giò Vân Vũ Phi sở dĩ mê người như vậy là do từ nhỏ nàng đã thích bơi. Bơi lội không chỉ giúp da dẻ nữ nhân bóng bẩy, càng có thể giúp cho các đường cong cơ thể nữ nhân hoàn mỹ hơn. Vì thế nàng luôn thích những nơi có bể bơi.
 
Tây Uyển thì có một hồ bơi rất to và rất đẹp.
 
Bầu trời xanh ngắt, làn nước trong veo, trong đến mức có thể nhìn thấy cá bơi dưới nước. Con cá đó bơi rất chậm, nhưng tư thế ở dưới nước của nàng rất đẹp. Tất cả nam nhân đều nói đó là một nàng tiên cá..
 
Doãn Xuyên là nam nhân, ánh mắt gã chuyển động theo cái điểm nhỏ màu vỏ quýt đang nhấp nhô không ngừng. Doãn Xuyên nhìn đến cả nửa giờ, nhưng gã chẳng cảm thấy chút mệt mỏi nào, bởi vì xem nàng tiên cá bơi là một việc cực kỳ thoải mái dễ chịu. Đáng tiếc là nàng tiên cá dường như đã thấm mệt. Khi nàng từ dưới hồ bơi vọt lên, trái tim Doãn Xuyên cũng giống như nhảy vọt ra khỏi cổ họng. Điểm nhỏ nhỏ màu vỏ quýt kia hóa ra là một bộ đồ bơi hai mảnh. Bộ đồ bơi đó mặc trên người nàng tiên cá có vẻ như hơi nhỏ, chỉ có thể che được một nửa nhũ phong, còn nửa kia thì toàn bộ hiến dâng cho mọi ánh mắt đang dòm ngó.
 
Nàng tiên cá dường như tuyệt không để tâm tới việc phơi bày thân hình hoàn mỹ cho mọi người nhìn. Nàng vừa đi vừa vung vẩy mái tóc ướt sũng. Tới bên một chiếc giường xếp, nàng nhặt lên chiếc khăn tắm to rộng, khăn tắm che lấy thân hình hoàn mỹ của nàng. Doãn Xuyên nuốt ực một ngụm nước miếng. Gã phát giác trong khoảng thời gian này, gã đã tiết ra một lượng lớn hóc môn.
 
"Xin chào, tiểu thư Vân Vũ Phi."
 
Doãn Xuyên thấy may mắn hiện giờ là buổi sáng, người đến bơi lội không nhiều, bằng không cái kiểu tùy tiện bước lại gần đại mĩ nữ của Tây Uyển nhất định sẽ rất nguy hiểm, nói không chừng những người tôn thờ nàng sẽ giết ngươi.
 
Vân Vũ Phi ngạc nhiên nhìn Doãn Xuyên, hỏi ngược lại: "Anh biết em?"
 
"Không biết, nhưng anh muốn làm quen với em, muốn mời em chụp quảng cáo. Anh là bằng hữu của Lý Kha, mong em tin anh." Nữ nhân có thể tiếp chuyện luôn là chuyện tốt, Doãn Xuyên ngầm cao hứng.
 
"Chẳng trách là bằng hữu của Lý Kha, ánh mắt dường như không hề thật thà, vừa rồi nhìn đủ chưa? Hiện giờ vẫn còn nhìn chăm chăm bảo sao em có thể tin anh đây?" Câu nói của Vân Vũ Phi không hề nể mặt Doãn Xuyên.
 
"Em làm sao biết anh nhìn em?" Mặt Doãn Xuyên nóng bừng lên.
 
"Một người tiến vào khu hồ bơi nhưng vẫn mặc nguyên đồ âu, đương nhiên em phải chú ý tới rồi."
 
Doãn Xuyên nhận ra, gã đột nhiên không còn nhớ nổi những câu nói bản thân vừa rồi vét sạch bụng mới nghĩ ra được. Gã vội vàng thu lại ánh mắt đang chăm chú nhìn cặp giò người ta lại.
 
"Chụp quảng cáo gì vậy?" Trái lại Vân Vũ Phi lúc này lại mỉm cười.
 
"Bít tất, tất da chân." Doãn Xuyên cố gắng làm cho bản thân trấn tĩnh lại.
 
Vân Vũ Phi cười hỏi: "Ha? Em có thể chụp được sao?"
 
"Đương nhiên có thể." Doãn Xuyên vội vàng đáp.
 
"Chân em đẹp lắm à?" Vân Vũ Phi hơi cong chân phải lên, tự mình ngắm nghía. Đầu ngón chân trắng hồng như ngọc nghịch ngợm cong lên, khiến Doãn Xuyên ở bên cạnh nuốt nước miếng ừng ực.
 
"Quả là một đôi chân tuyệt đẹp." Doãn Xuyên ca ngợi từ tận đáy lòng. Đương nhiên gã không hề nói dối. Vừa rồi gã chỉ chăm chú ngắm đôi chân ngọc của Vân Vũ Phi, giờ nhìn lại vẫn cứ khiến cho trái tim gã đập thình thịch. Trên đôi chân ngọc căng mọng nõn nà còn lăn xuống mấy giọt nước long lanh. Gã có cảm giác muốn vuốt ve.
 
"Thật sao? Vậy anh có muốn vuốt ve một chút không?" Nụ cười của Vân Vũ Phi cực kỳ động lòng người.
 
"A? Cái đó..." Vấn đề đó căn bản không cần phải do dự, đã là nam nhân đều muốn, nhưng Doãn Xuyên vẫn luôn cảm giác có chỗ nào đó không hợp lý. Mặc dù gã lớn gan nhưng gã cũng rất lý trí. Đây không phải là loại tàn hoa bại liễu gì, nàng là một trong tứ đại mĩ nữ của Tây Uyển, sao nàng có thể chủ động như vậy chứ? Thần kinh não của Doãn Xuyên chưa bị hóc môn nhấn chìm.
 
"Có muốn không mà?" Kéo dài âm cuối, giọng nói của Vân Vũ Phi uốn éo đến nỗi khiến cho Doãn Xuyên bắt đầu không biết phải làm sao. Loại dụ hoặc này Doãn Xuyên sao có thể chống lại đây? Gã sắp sụp đổ tới nơi rồi.
 
Vân Vũ Phi lại vung vẩy mái tóc ướt sũng, lộ ra cần cổ trắng nõn. Chiếc khăn tắm trên người nàng hơi sút ra, Doãn Xuyên rất dễ dàng nhìn thấy màu vỏ quýt. Những giọt nước long lanh từ mái tóc chảy xuống đọng lại trên da thịt non mềm. Những giọt nước đó giống như những viên thuốc câu hồn, kéo Duẫn Xuyên về phía biển dục.
 
Doãn Xuyên vẫn bất động. Gã đứng trước mặt Vân Vũ Phi cứng đờ như một thân gỗ, mỉm cười nhè nhẹ. Từ khi biết đến tình dục, trước nay gã luôn cương quyết không thần phục nữ nhân. Trước khi quen biết Vương Cảnh, không một nữ nhân nào có thể chinh phục được gã.
 
"Em xem, Vân tiểu thư, anh chỉ là tìm em chụp quảng cáo...."
 
Doãn Xuyên vốn là đến để chinh phục nữ nhân ở trước mặt này. Nhưng xuất thân là dân tiếp thị, gã hiểu rất rõ rằng thiên hạ không hề có đạo lý không mất công mà gặt hái được cả. Cho dù gã biết bản thân dáng dấp không tệ, nhưng một nữ nhân chủ động như vậy cũng rất khác thường. Hơn nữa, nếu như Vân Vũ Phi có chuyện tình ái với Lý Kha thì không nên vừa mở miệng đã chê bai Lý Kha. Doãn Xuyên luôn cảm giác có gì đó không hợp lý, nhưng gã lại không nói ra được rốt cuộc là không hợp lý ở chỗ nào.
 
Không biết nông sâu thì không nên tùy tiện xuất kích. Doãn Xuyên quyết định làm ra vẻ cao thượng trước mặt Vân Vũ Phi.
 
Vân Vũ Phi tỏ ra rất kinh ngạc. Nàng nhìn Doãn Xuyên như nhìn thấy một con quái vật vậy. Hồi lâu, nàng mới yếu ớt nói: "Xem ra, trong lòng anh chứa đầy nữ nhân kia rồi."
 
Doãn Xuyên rất kinh ngạc. Gã thầm nghĩ, chẳng lẽ Vân Vũ Phi biết được bí mất của gã và Vương Cảnh? Không thể nào, Vương Cảnh hận nữ nhân trước mặt này chết đi được, nàng sao có thể đem bí mật nói với Vân Vũ Phi chứ.
 
"Bây giờ hắn đến nữ nhân cũng không có, chị có muốn tự giới thiệu mình cho hắn không?" Doãn Xuyên còn đang suy nghĩ, sau lưng gã truyền lại một giọng nói trong trẻo. Giọng nói đó cho dù ở trong giấc mộng Doãn Xuyên cũng có thể biết rõ nàng là ai.
 
Người đó đương nhiên là Lý Nhã luôn khiến gã gặp phải là đầu to ra.
 
"Em đến đây làm gì?" Doãn Xuyên gắng sức đè nén thanh âm nhưng lửa giận lại bùng lên trong lòng, bởi vì Lý Nhã phá hoại kế hoạch của gã, phá hoại chuyện tốt của gã.
 
"Nói thừa, câu này em phải hỏi anh mới đúng. Đây là hồ bơi, anh mặc đồ âu đi giày da đến đây làm gì? Muốn cua nữ nhân à?" Giọng của Lý Nhã lại chẳng nhỏ chút nào.
 
"Xin lỗi, Vân Vũ Phi tiểu thư, chuyện quảng cáo sau này sẽ liên hệ lại với em....." Đã có người vây lại xem, lúc này còn không chuồn thì Doãn Xuyên nhất định là thằng ngốc.
 
"Đến tên người ta còn không rõ, cái bộ dạng háo sắc đó cứ như là chưa từng nhìn thấy nữ nhân vậy." Lý Nhã bật cười, chỉ là ánh mắt nàng nghiêm khắc đến mức như một thanh đao nhọn.
 
Doãn Xuyên đã xoay người định đi nổi nóng: "Cái gì mà háo sắc? Em đừng có nói lung tung.. Cái gì? Cô ấy không phải là Vân Vũ Phi?" Doãn Xuyên quay đầu nhìn về phía 'Vân Vũ Phi' đang nằm trên giường xếp.
 
'Vân Vũ Phi' bật cười khẽ, nguýt Doãn Xuyên một cái đầy ủy khuất, yêu kiều nói: "Em không hề nói em là Vân Vũ Phi. Có điều, anh định tìm muội muội em chụp quảng cáo thì nó nhất định vui lắm."
 
"Muội muội của em? Vậy em là?" Doãn Xuyên thật sự muốn tìm một lỗ nẻ để chui xuống.
 
"Em à, không nói cho anh biết, anh có thể đi hỏi cô bé bên cạnh anh đó. Cô ấy à, cứ như là uống giấm vậy."
 
"Cái gì mà uống giấm? Vân Vũ Lôi, cô, cô cái đồ đĩ thõa."
 
"Cô chửi tôi? Được, tôi vạch trần chuyện của cô ra, hừ."
 
"Ta có gì mà không dám chứ?"
 
Doãn Xuyên đã đi xa rồi. Không một nam nhân nào thích nhìn nữ nhân tranh cãi. Gã không ngờ được Lý Nhã lại xuất hiện. "Con nhóc con này thật đáng ghét, chỉ là sao đột nhiên nó lại trở nên, trở nên...." Trong đầu Doãn Xuyên không ngừng hiện lên thân hình của Lý Nhã, đó là cơ thể như nụ hoa sắp bùng nở của nữ hài.
 
"Ai, nghĩ gì thế nhỉ? Con nữ sinh đáng hận đó có gì phải nhớ chứ, hay là nhớ tới Cảnh Cảnh của ta thôi." Nhớ tới Vương Cảnh, mọi phiền não của Doãn Xuyên đều biến mất. Vì nàng, chuyện gì Doãn Xuyên cũng nguyện ý làm.
 
"Nghe nghe giọng nói của nàng cũng tốt." Doãn Xuyên bấm số điện thoại Vương Cảnh.
 
"A lô" Đầu kia điện thoại truyền lại giọng nói kiều mị lười biếng. Nghe thấy giọng nói như vậy, Doãn Xuyên lại không chịu nổi ngọn lửa dục trong lòng. Gã biết, vào thời điểm này, Lý Kha nhất định không có ở nhà.
 
--------------
* Theo phiên âm pinyin, hai từ doãn (尹) dâm (淫) (yin) và xuyên (川) trùng (虫) (chuan-chong) phát âm tương tự nhau.