Tây Uyển Mị Ảnh

Chương 1: Gặp lại giai nhân




 
 Luồng hơi lạnh nhè nhẹ phả ra từ máy điều hòa không làm giảm đi chút nào sự oi bức của Doãn Xuyên. Tiết trời mùa hè khiến nam nhân trưởng thành rất dễ dàng xuất hiện tâm lý hưng phấn về tính dục. Hơn nữa một khi xuất hiện thì giống như sóng biển cuộn trào mãnh liệt, hết đợt này tới đợt khác, cho tới khi nhấn chìm con người ta vào trong dục vọng vô tình.
 
Lúc này Doãn Xuyên có vẻ thất thần, bởi lúc này gã chỉ chăm chú nhìn vào màn hình máy cầm tay, trên màn hình không ngờ là một nữ nhân. Có lẽ là do chụp trộm nên nữ nhân trên màn hình không có hình chụp trực diện, nhưng dù vậy một khóe mắt, một nụ cười cũng thể hiện vẻ mỹ diễm của nàng. Nếu là một nam nhân bình thường, hắn nhất định sẽ phát ngốc vì nữ nhân này. Hình ở trong máy không chỉ có một tấm, tư thế đứng cũng có, ngồi cũng có, có mỉm cười, có giận dỗi, không kiểu nào là không lộ vẻ phong tình vạn chủng, hút hồn phách người.
 
"Anh có biết em đang đợi anh, nếu anh thật sự để ý em, thì tại sao lại để em cô đơn trải qua những đêm dài vô tận....." Doãn Xuyên vốn vẫn luôn phong lưu phóng khoáng, tự cho mình là siêu phàm cũng đã ý loạn tình mê. Gã rên ư ử một bản tình ca cũ mèm.
 
"Còn chẳng biết nàng có thích ta không thì nàng làm sao để ý ta chứ?"
 
Doãn Xuyên có chút tự trào cười khổ mấy tiếng, có điều gã lại lập tức lộ vẻ tự tin "Nhưng bất kể phải trả giá đắt thế nào, ta nhất định phải có được em. Mặc dù em là nữ nhân của Lý Kha nhưng ta không quan tâm, bởi vì em là của ta. I love you, Cảnh Cảnh."
 
Lý Kha là bạn học thời đại học của Doãn Xuyên. Trong thời gian học đại học, bọn họ có cùng chung một lý tưởng, tương lai kiếm một cô em tóc gió thôi bay, thân hình cao ráo, ngực nở mông cong làm lão bà. Lý Kha không những nhà giàu mà còn luôn gặp vận may, y kiếm được Cảnh Cảnh.
 
Cảnh Cảnh tên đầy đủ là Vương Cảnh. Nàng không nghi ngờ gì rất phù hợp với tiêu chuẩn đó. Sự xuất hiện của nàng càng chứng thực một câu lưu truyền: Tây Uyển xuất mĩ nữ.
 
Tây Uyển sản xuất ra bao nhiêu mĩ nữ, Doãn Xuyên cũng không rõ lắm. Gã chỉ biết rằng Vương Cảnh là nữ nhân đẹp nhất trên thế giới này. Gã ghen tị với Lý Kha. Mặc dù Lý Kha là bằng hữu của gã, Doãn Xuyên cũng không hề cảm thấy hổ thẹn. Nhưng mà, Vương Cảnh lại không hề cho Doãn Xuyên lấy một nửa cơ hội. Thậm chí nàng còn rất ít khi ban cho Doãn Xuyên một cái nhìn thẳng. Mặc dù mĩ lệ, nhưng Cảnh Cảnh cao ngạo đến như một nàng công chúa. Điều đó khiến Doãn Xuyên rất thất vọng, nhưng mỗi khi nhìn Cảnh Cảnh giống hệt một con chim nhỏ ỷ ôi bên cánh tay Lý Kha, ôn nhu nũng nịu, ngọn lửa đố kị của Doãn Xuyên lại biến thành một dạng động lực nguyên thủy.
 
Doãn Xuyên vẫn luôn chờ đợi cơ hội. Gã cũng tin rằng nhất định sẽ có cơ hội, bởi vì gã và Lý Kha không chỉ là bằng hữu tốt mà bọn họ còn ở cùng một tiểu khu cao cấp. Tiểu khu này chính là Tây Uyển tiểu khu sản xuất ra rất nhiều mĩ nữ.
 
"Anh có biết em đang đợi anh, nếu anh thật sự để ý em, thì tại sao lại để em cô đơn trải qua những đêm dài vô tận....."
 
Lần này không phải là Doãn Xuyên ngâm nga mà là điện thoại cầm tay của gã đang đổ chuông. Lý Kha từng không biết bao nhiều lần cười nhạo ca khúc có lời lẽ ai oán này khó nghe như nào như nào.
 
Doãn Xuyên từ trong ảo tưởng tỉnh lại uể oải nhìn nhìn số máy gọi đến trên màn hình. Đột nhiên gã nhanh chóng kết nối điện thoại, bởi vì đó là điện thoại của Lý Kha.
 
"Hết giờ làm chưa? Vừa đi dạo đến dưới công ty của cậu..."
 
"Sắp rồi, cậu đi dạo một mình à?"
 
"Không, đi cùng tiểu Cảnh. Không nói nhiều nữa, sau khi cậu hết giờ, đến thẳng nhà hàng Lai Cách, tớ sắp gẫy cả chân rồi...."
 
Doãn Xuyên lao thẳng ra cửa. Gã kích động dặn lại đồng nghiệp tiểu Quan: "Nói giúp anh với Trần kinh lý, anh phải đi gặp khách hàng...."
 
Nhà hàng Lai Cách nằm ở gần công ty, Doãn Xuyên rất quen đường. Lúc gã bước vào trong nhà hàng, Lý Kha tỏ ra rất ngạc nhiên: "Nhanh vậy à?"
 
"Hôm nay ra ngoài chưa ăn gì cả, bụng đói lâu rồi nên chạy vội tới kiếm ăn...."
 
Doãn Xuyên vừa thở hổn hển vừa giải thích. Ánh mắt gã ngấm ngầm liếc Vương Cảnh ở bên cạnh Lý Kha một cái. Hai cái ghế bên cạnh nàng xếp đầy túi lớn túi nhỏ, xem ra hôm nay thu hoạch khá phong phú.
 
"Muốn ăn gì? Anh gọi đi, em mời....." Vương Cảnh mặt mày rạng rỡ nhiệt tình đến vượt ngoài ý liệu của Doãn Xuyên. Nàng tiếp lời, lại còn đưa thực đơn qua.
 
"Em mời? Anh không nghe nhầm đấy chứ?" Cảm giác của Doãn Xuyên cứ như mặt trời mọc từ phía tây vậy.
 
"Đúng vậy, tiền mặt của tớ đều cho nàng mua hết y phục rồi, bữa cơm hôm nay của chúng ta phải do nàng mời rồi." Ngữ khí của Lý Kha tỏ ra bất lực, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ hạnh phúc. Xem ra làm cho nữ nhân vui lòng cũng là một dạng hưởng thụ, huống chi là một nữ nhân thiên kiều bách mị?
 
Nghe lời Lý Kha nói, Vương Cảnh bắt đầu thi triển đòn sát thủ của nàng. Nàng liếc Lý Kha đầy ái muội, bàn tay nhỏ nhắn đấm khẽ lên đùi Lý Kha, ỏn à ỏn ẻn nũng nịu: "Hôm nay lão công cực cực tốt nha, có mệt không? Em giúp anh xoa bóp một chút được không?" Thần thái đó, ngữ khí đó khiến cho Doãn Xuyên ở bên cạnh nghe đến lông tóc dựng ngược cả lên. Nhưng kỳ quái là trong lòng gã lại hâm mộ muốn chết đi được.
 
Lý Kha đương nhiên càng là cực kỳ hưởng thụ, dường như tất cả những gì làm vì nữ nhân này đều có giá trị.
 
Cơm rất ngon miệng, đồ ăn cũng rất thơm ngon. Tâm tình ba người đều không tệ. Vương Cảnh có được thứ nàng muốn, Lý Kha cho nhiều hơn hắn định cho, Doãn Xuyên nhìn thấy điều gã mong thấy.
 
"Hai người từ từ ăn, tớ đi rửa tay một chút." Lý Kha cơm no rượu say đứng lên nói. Đợi hắn biến mất khỏi tầm mắt mọi người, Doãn Xuyên vui mừng vì bản thân cuối cùng có cơ hội đơn độc đối diện với giai nhân. Lại thêm một lần hân thưởng Vương Cảnh ở cự ly gần như vậy đối với Doãn Xuyên mà nói là chuyện mong chờ đã từ lâu. Ánh mắt của gã thật mạnh dạn mà sáng ngời.
 
Vương Cảnh lại vội vàng mở chiếc xắc da màu vàng nhạt luôn mang theo bên mình, ưu nhã lấy ra máy điện thoại, cao hứng nhấn một số điện thoại. "Lôi Lôi, tớ cho cậu biết, hôm nay tớ mua rất nhiều y phục đẹp, ừ, thật đấy, còn mua một chiếc hiệu Gucci..."
 
Nhu cầu của nữ nhân đối với y phục cũng giống như nhu cầu tình dục của nam nhân đối với nữ nhân, đều không thể thiếu được. Câu nói đó Doãn Xuyên không rõ có chuẩn không, cũng không có sự lĩnh hội đó. Gã chỉ cảm thấy rằng cái khe sâu hun hút trước ngực nữ nhân này đã khiến cho dấu hiệu sinh lý của gã phồng lên nhanh chóng.
 
"Hư" Doãn Xuyên lén lút dùng tay nhẹ nhàng an ủi chỗ đang cộm lên của gã, còn phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ đến mức chỉ gã mới có thể nghe thấy.
 
"Oái, sao lại hết pin rồi, mới gọi có mấy phút."
 
Vương Cảnh cũng giống như mọi nữ nhân khác, nghiện buôn dưa lê qua điện thoại, mãi mãi không hết chủ đề để tám. Nàng ảo não đóng điện thoại lại.
 
Đột nhiên, Vương Cảnh như phát hiện ra cái gì đó. Nàng vội hỏi: "Doãn Xuyên, cho mượn điện thoại của anh một lát, điện thoại em hết pin rồi."
 
Mĩ nữ mượn điện thoại, Doãn Xuyên không một chút do dự móc điện thoại ra. Vương Cảnh không kịp cảm ơn đã lại "tách tách" bấm máy rồi lại bắt đầu vừa cười vừa tám.
 
"Cười gì vậy?" Lý Kha từ phòng rửa tay trở ra hiếu kỳ hỏi.
 
"Không phải chuyện của anh." Vương Cảnh trừng mắt với Lý Kha một cái, rồi lại nói trong điện thoại: "Lôi Lôi, tớ ra ngoài nói tiếp...." Nói rồi cầm điện thoại rời bàn, bước ra khỏi phòng ăn.
 
"Nào, chúng ta uống tiếp." Lý Kha ha ha cười khổ, rót cho Doãn Xuyên nửa ly rượu, bắt đầu nói chuyền về những chủ đề của nam nhân.
 
Doãn Xuyên lại chẳng có mấy hứng thú trò chuyện, chỉ qua quít đáp lời Lý Kha. Đợi mãi, cuối cùng mắt gã cũng sáng rực lên nhìn thấy Vương Cảnh yểu điệu tiến vào. Khiến cho gã mê hoặc là ánh mắt Vương Cảnh lại nhìn gã, chằm chằm nhìn gã.
 
Ánh mắt nữ nhân biết nói. Từ trong ánh mắt Vương Cảnh, Doãn Xuyên nhìn thấy nỗi thất vọng và phẫn nộ. Gã cảm thấy ù ù cạc cạc, chẳng hiểu ra sao cả, xảy ra chuyện gì chứ?
 
 
"Lão công, chúng ta đi thôi." Lúc đặt điện thoại của Doãn Xuyên lên bàn, ngữ khí của Vương Cảnh trở lên lãnh đạm hơn nhiều.
 
"Ngồi thêm lúc nữa đi! Lâu rồi không uống rượu với Doãn Xuyên." Doãn Xuyên không hiểu xảy ra chuyện gì, Lý Kha càng không hiểu nổi.
 
"Em mệt rồi, rất mệt..."
 
Sau khi thanh toán Lý Kha có vẻ ngài ngại. Y lúng túng cười cười: "Đi dạo cả nửa ngày, cô ấy mệt rồi, ha ha, ngày khác, ngày khác uống tiếp."
 
Doãn Xuyên rất phong độ cười đáp lại, vẫy vẫy tay với Lý Kha.
 
Ngồi cô độc trong phòng ăn, Doãn Xuyên nghĩ mãi mà chẳng hiểu ra làm sao. Gã thở dài cầm điện thoại Vương Cảnh trả lại, trên máy còn tỏa ra một làn u hương thoang thoảng. Doãn Xuyên hít sâu một hơi hương khí.
 
"Đây là mùi hương trên người em sao? Thơm quá à!" Doãn Xuyên lẩm bẩm. Hắn mở điện thoại, tìm hình ảnh của Vương Cảnh. Đột nhiên, Doãn Xuyên bật kêu lên: "Ảnh đâu rồi?" Tiếp đó gã ngồi thừ ra trên ghế. Gã nhanh chóng hiểu ra vì sao vừa rồi Vương Cảnh lại tức giận. Gã cũng hiểu ra vì sao không tìm thấy nhưng tấm hình đó nữa.
 
Đáp án chỉ có một. Sau khi phát hiện ra Vương Cảnh đã xóa sạch những tấm hình đó. Doãn Xuyên tan nát cõi lòng. Gã biết rằng, mọi thứ không thể vãn hồi được nữa. Thậm chí gã còn cho rằng sẽ mất cả người bạn thân Lý Kha nữa.
 
Nhưng ba ngày sau, Doãn Xuyên nhận được một cuộc điện thoại. Giọng nói trong điện thoại khiến nhịp đập trái tim hắn tăng vọt.
 
Nhà hàng Lai Cách là một nhà hàng không lớn nhưng có phong cách và tao nhã. Doãn Xuyên thích những nơi có phong cách như vậy, nhưng gã rất ít khi lui tới, bởi vì tụ họp ăn uống trong đó thường là những đôi tình lữ. Nơi đó không thích hợp cho một nhóm người gây ồn ào, càng không thích hợp cho một người ngồi mơ mộng. Nhưng lúc này Doãn Xuyên lại ngồi ở một ví trí có thể nhìn rõ nhất cửa ra vào trong quán, vừa nôn nóng vừa mong chờ đợi một người. Gã hẹn gặp mặt người đó ở đây.
 
Người có thể khiến Doãn Xuyên chờ đợi không nhiều, người có thể khiến Doãn Xuyên nóng lòng gặp mặt như vậy càng hiếm, trừ phi người đó vô cùng quan trọng. Đương nhiên người kia quan trọng, bởi vì người đó đã xuất hiện ở cửa vào quán.
 
Một bóng dáng hoạt bát xuất hiện trong tầm mắt của Doãn Xuyên. Đó là một nữ nhân. Chính xác mà nói thì đó là nữ thần mĩ lệ nhất, cao quý nhất trong lòng Doãn Xuyên. Đương nhiên đó chính là Vương Cảnh. Vương Cảnh bước đi rất chậm rãi, dường như càng khiến cho người chờ đợi sốt ruột hơn. Đám người trong quán hơi xao động, bất kể là nam nhân hay nữ nhân, không ai có thể rời ánh mắt khỏi thân hình Vương Cảnh. Không chỉ khuôn mặt, dáng vóc nàng thu hút ánh mắt người khác mà ngay cả bộ váy ngắn hoa nhạt màu nàng mặc trên người kia cũng là tiêu điểm. Nàng tỏ ra cực kỳ thời thượng và gợi cảm. Có lẽ chất liệu chiếc váy rất mỏng, nên bất kỳ một ngọn gió nào cũng có thể thổi bay tà váy, khiến người ta cảm thấy một loại nhịp điệu nào đó.
 
"Có phải là đợi lâu rồi không?" Mặc dù đến cả việc đứng lên theo phép lịch sự Doãn Xuyên cũng quên béng mất nhưng nụ cười mỉm ngọt ngào của Vương Cảnh như cho Doãn Xuyên biết, nàng không hề để tâm.
 
"Không, chờ không lâu...." Thật ra Doãn Xuyên đã đợi hơn một tiếng rưỡi đồng hồ rồi.
 
Vương Cảnh cười, cười rất đắc ý. Nàng thích lời nói dối như vậy.
 
"Không ngờ được em lại hẹn anh phải không?" Vương Cảnh ngậm ống hút vào miệng. Doãn Xuyên đã kêu giúp nàng một ly nước chanh.
 
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn đang ngậm hút cùng hai cánh môi hồng hồng, Doãn Xuyên vừa mới thanh tỉnh lại một lần nữa lại rơi vào tình trạng bối rối. "Không, không ngờ nổi, là không biết, không biết có chuyện gì muốn nói với anh. Nếu, nếu, là....."
 
"Anh chụp trộm em?" Vương Cảnh trực tiếp ngắt lời Doãn Xuyên.
 
"Đó là do vô ý, ác, đó là, ác, thật, thật xin lỗi...." Doãn Xuyên đơn giản là không biết giấu mặt vào đâu. Gã hy vọng Vương Cảnh có thể tha thứ cho gã. Tay gã không ngừng gãi gãi đầu..
 
"Em không trách anh chụp trộm."
 
Doãn Xuyên như không tin vào tai mình.
 
Vương Cảnh lại cười, cười đến có chút mắc cỡ. "Em chỉ trách anh chụp người ta chẳng có tấm nào ra hồn cả. Còn nữa, em tức giận là đến mật mã anh cũng không cài đặt. Em chỉ vô tình thôi cũng phát hiện ra các bức ảnh, nhưng nếu để Lý Kha nhìn thấy thì làm sao đây? Anh đã nghĩ tới chưa? Đến lúc đó mọi người có miệng cũng khó nói chuyện." Nói đến đây ngữ khí của Vương Cảnh có chút nghiêm khắc.
 
"Anh không quan tâm." Mặc dù Doãn Xuyên đáp lại rất nhỏ, nhưng đầy kiên định và mạnh mẽ.
 
Vương Cả giật mình nhìn lại nam nhân như đang ngây người nhưng xem ra rất anh tuấn trước mặt. Nàng không ngờ nổi Doãn Xuyên lại có thể nói ra một câu như vậy.
 
"Nhưng em quan tâm. Cuộc sống của em cần rất nhiều thứ." Vương Cảnh lạnh lùng nói.
 
"Anh biết, anh cũng có thể kiếm tiền, kiếm rất nhiều tiền." Doãn Xuyên nhàn nhạt đáp lại.
 
"Tương lai à? Đương nhiên anh có thể kiếm, nhưng em không thể đợi. Em sớm biết rằng anh thích em, nhưng em hy vọng anh không nên tiếp tục lãng phí thời gian vì em nữa."
 
"Em sớm biết?"
 
"Hừ! Nam nhân các anh nghĩ gì sao em không biết chứ? Buổi tối hôm sinh nhật Lý Kha đó anh làm gì em vẫn còn nhớ....."
 
Nhà hàng có máy lạnh, nhưng mồ hôi lạnh của Doãn Xuyên đã tuôn ra như mưa. Chuyện đó gã vốn cho rằng trời không biết đất chẳng hay, không ngờ thật ra Vương Cảnh lại biết. Nhưng vì sao nàng không nói? Vì bản thân? Gã không muốn nghĩ tiếp.
 
Một hồi trầm mặc. Vương Cảnh lại là người phá vỡ sự im lặng. Ngữ khí của nàng trở nên ôn nhu: "Anh có thể giúp em làm một việc. Việc này có thể giúp em, cũng có thể giúp cả anh, có thể anh còn cảm ơn em nữa."
 
"Em, em nói đi, bất kể chuyện gì anh đều giúp." Doãn Xuyên lắp ba lắp bắp. Gã nhìn Vương Cảnh vẻ chờ đợi, kỳ vọng có thể giúp được cho nàng để làm giảm nhẹ tội lỗi của bản thân.
 
Nếu như nói thời tiết tháng sáu rất hay thay đổi thì vẻ mặt Vương Cảnh còn hay thay đổi gấp trăm lần so với thời tiết tháng sáu. Vừa rồi còn nói cười như hoa, giờ đã lạnh như băng sương. Từ trong miệng nàng thốt ra hai từ hoàn toàn không phù hợp với khí chất của nàng: "Con đĩ"
 
"Con đĩ? Ai?"
 
"Vân Vũ Phi, anh nghe nhắc tới chưa?" Vương Cảnh lạnh lùng nhìn Doãn Xuyên, như muốn xem xem sau khi nghe thấy cái tên này Doãn Xuyên có phản ứng như thế nào.
 
"Dường, dường như nghe nói qua." Cái tên này tồn tại trong đầu Doãn Xuyên, bởi vì so với Vương Cảnh, Vân Vũ Phi tuyệt đối không thua kém, dù chỉ nửa phân.
 
"Cái gì mà dường như? Rõ ràng anh nghe thấy rồi." Vương Cảnh có vẻ bực mình. Nàng cười lạnh rồi nói tiếp: "Có lẽ, anh cũng rất thích ả, đúng không?"
 
"Thiên địa lương tâm, Doãn Xuyên anh chẳng có tý quan hệ nào với ả Vân Vũ Phi này cả. Anh lấy Mao Chủ tịch ra thề." Không biết bắt đầu từ khi nào, việc lấy vĩ nhân ra thề đã trở thành sự phân trần thịnh hành nhất thời nay. Có điều, quả thực Doãn Xuyên không nói dối. Hắn thật sự không có chút liên hệ nào với Vân Vũ Phi, nhưng thỉnh thoảng vẫn gặp nhau trong tiểu khu. Dù sao ả Vân Vũ Phi này cũng ở Tây Uyển.
 
"Anh không cần thề thốt. Em biết rồi. Có điều, sau này anh phải có quan hệ với nữ nhân này." Vương Cảnh rất hài lòng với lời phân trần đó. Mặc dù nàng biết Doãn Xuyên không nói dối, nhưng lời thề thốt khẳng khái đó của Doãn Xuyên khiến nàng có cảm giác an toàn, giống như lãnh đạo yêu cầu cấp dưới bày tỏ lòng trung thành vậy.
 
"Tại sao?" Doãn Xuyên mê hoặc nhìn Vương Cảnh. Gã không ngờ nổi lời nói tiếp theo của Vương Cảnh còn khiến gã kinh ngạc hơn.
 
"Anh theo đuổi Vân Vũ Phi vào tay, bất kể phải trả giá thế nào, anh cũng phải khiến cô ta thích anh. Hoặc có thể nói, yêu anh."
 
Lời của Vương Cảnh ngọt ngào động lòng người, cũng rõ ràng từng từ. Doãn Xuyên biết nàng không hề có ý định đùa cợt, nhưng Doãn Xuyên vẫn trố mắt ra mà nhìn.
 
"Tại sao?" Đây là lần thứ hai Doãn Xuyên hỏi Vương Cảnh tại sao rồi. Gã cảm giác chuyện này càng lúc càng thú vị. Mặc dù Doãn Xuyên say mê Vương Cảnh, nhưng lá gan của gã trước giờ vẫn rất lớn. Một vài chuyện gã từng làm cũng đủ khiến Vương Cảnh biết gã là người dám mạo hiểm.
 
"Bởi vì nữ nhân này định câu dẫn Lý Kha, hơn nữa đã đến tình trạng nguy hiểm. Em không muốn để nữ nhân này cướp đi mọi thứ của em...."
 
Bất kỳ nữ nhân nào cũng không cho phép nam nhân của mình bị nữ nhân khác chiếm hữu. Vương Cảnh cũng không ngoại lệ.
 
"Cua nữ nhân à, nhưng anh chỉ là tay mơ." Tâm tư của Doãn Xuyên chỉ có Vương Cảnh, gã chỉ kiếm cớ thoái thác.
 
"Sao em lại nghe nói trước đây ở đại học anh cứ mười bước có cỏ thơm, trăm bước có hoa đẹp nhỉ? Còn rất được hoan nghênh đó nha." Khuôn mặt đang banh ra của Vương Cảnh không nhịn được lộ ra tiếu ý, khiến Doãn Xuyên nhìn mà ngứa ngáy trong lòng.
 
"Lý Kha giết anh mất."
 
"Hừ, ngay cả em anh còn dám đụng, anh còn sợ?" Vương Cảnh cười lạnh.
 
Doãn Xuyên bưng cốc nước lọc trước mặt lên, nhấp một ngụm nhỏ, chậm rãi nói: "Là anh nói, Lý Kha sẽ giết anh, nhưng vì em, anh nguyện ý làm mọi chuyện, nhưng mà....."
 
"Đừng có nhưng mà, đừng có nhắc điều kiện, em biết anh muốn nói gì."
 
Đôi mắt Vương Cảnh rất đẹp, cười lên như một vầng trăng cong vút. Lúc này nàng không những cười, trong mắt còn có chút ướt át, long lanh. Nam nhân có kinh nghiệm rất dễ dàng có thể đọc hiểu trong lòng nàng đang nghĩ gì? Nữ nhân vào lúc này làm người ta say đắm nhất.
 
Nhìn ánh mắt của Vương Cảnh, Doãn Xuyên dốc cạn cả một cốc nước to. Gã vẫn còn cảm thấy khát.
 
Đương nhiên Vương Cảnh có thể hiểu được động tác nhỏ nhặt đó của nam nhân. Nàng lấy từ trong xắc tay ra một phong bì đặt lên mặt bàn, đẩy tới trước mặt Doãn Xuyên: "Cua nữ nhân rất tốn tiền. Chỗ này anh cầm trước, không đủ anh cứ nói với em."
 
Phong bì rất dày, nhưng Doãn Xuyên không cầm, mặc dù quả thật kinh tế của hắn không dư dả. "Cái này....."
 
"Đừng có khách khí với em. Để mua nhà ở Tây Uyển anh đã phải giật gấu vá vai vay mượn khắp nơi, chẳng lẽ em còn không biết sao?"
 
Vương Cảnh buồn cười. Nhưng nàng biết cần giữ lại chút tôn nghiêm cho nam nhân trước mặt này. Trong mắt nàng, Doãn Xuyên đã là người đáng tin cậy nhất của nàng. Huống gì nàng rất thích mẫu nam nhân cố chấp.
 
"Anh đã nói Lý Kha rồi, không được cho người khác biết anh vay tiền mà." Doãn Xuyên nghiến răng nghiến lợi nói.
 
"Đừng có tức giận, em đâu phải người ngoài." Vương Cảnh bật cười khanh khách. Nàng cầm điện thoại Doãn Xuyên để trên mặt bàn lên, mở chức năng chụp hình, sau đó quay ống kính về thẳng phía mình tạo dáng nhìn ngang nhìn dọc, nghiêng đầu nháy mắt. Đợi đến lúc Doãn Xuyên định thần lại, Vương Cảnh đã đang tự thưởng thức kiệt tác của mình. "Hình thế này mới đẹp. Toàn chụp người ta từ đằng sau với mé cạnh thì làm sao đẹp được chứ? Được rồi, em phải về rồi, hy vọng anh mọi chuyện thuận lợi."
 
Doãn Xuyên chỉ có thể dùng mắt tiễn Vương Cảnh rời đi. Mặc dù gã không muốn nàng đi đến thế nào nhưng thứ hắn có thể lưu lại cũng chỉ có làn hương tỏa ra từ cơ thể nàng.
 
Mở những tấm hình lưu trong điện thoại ra, Doãn Xuyên hưng phấn phát hiện những bức hình đó rõ hơn, đẹp hơn những tấm chụp trước đó của gã rất nhiều. Trong đó có một tấm không nhìn thấy mặt, chỉ nhìn thấy núi non nhô vút lên, cả cái chấm nhô lên kia cũng hiện rất rõ, thậm chí cả nhũ vựng nhàn nhạt cũng thấp thoáng ẩn hiện.
 
"Phục vụ, làm ơn cho tôi cốc nước lọc nữa." Doãn Xuyên kêu lớn. Hắn cảm giác cổ họng bị một ngọn lửa thiêu đốt, đó chính là ngọn lửa dục bừng bừng.