(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 234




Eidt: Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Khi hai người còn đang mắt to trừng mắt nhỏ, một tiếng bén nhọn của rồng ngâm đánh vỡ trầm mặc.


Ánh mắt Vu Hoan lạnh lùng, nhanh chóng thu hồi Loan Minh vào trong vòng bạc, cảnh giác nhìn quanh bốn phía.


Sắc mặt của Kim Bát cũng trở nên có chút khó coi.


"Bọn người kia... Tiểu nha đầu ngươi đi trước đi." Kim Bát đột nhiên đẩy Vu Hoan một chút, hóa thân thành Kim Long bay lên không trung.


Vu Hoan bắt Thiên Khuyết Kiếm vào trong tay, ngửa đầu nhìn thân ảnh Kim Bát bay trên không, phát ra tiếng rồng ngâm còn vang dội hơn tiếng rồng ngâm từ nơi xa truyền đến.


Tiếng rồng ngâm bên kia so le không đồng đều, hình như không phải chỉ có một con.


"Chi chi chi chi chi!" Thú nhỏ đột nhiên bò ra khỏi ngực Vu Hoan, cũng ngửa đầu nhìn phương xa, một bộ dáng chảy nước miếng.


Còn sống?


Vu Hoan đột nhiên nhớ tới Tiểu Bạch Long hồ nước kia.


Quả nhiên mặc kệ là người hay là thú, cho dù là đã chết cũng không được an bình.


Rất nhanh, trên không trung liền xuất hiện ba con rồng khác, cũng không có Tiểu Bạch Long, là ba con rồng đều màu đen, hình thể không khác lắm với Kim Bát.


Khi đến trước mặt Kim Bát, sôi nổi dừng lại, Vu Hoan có thể cảm giác được có hai ánh mắt rơi xuống trên người mình.


Vì hướng tới mình mà đến?


Ba con rồng đen kia cùng Kim Bát rống lên mấy âm thanh, lỗ tai Vu Hoan ong ong vang lên, hơn nửa ngày mới khôi phục thính giác.


Thú nhỏ lại có vẻ rất hưng phấn, muốn từ trong ngực Vu Hon tránh thoát, nhảy lên bầu trời.


Vu Hoan nào dám buông tay, gắt gao túm nó.


"Chi chi chi chi!" Buông ra buông ra!


Vu Hoan: "..." Muốn ăn cũng phân rõ trường hợp chứ!


Hắc Long cuối cùng nổi giận gầm lên một tiếng, hai con cùng Kim Long quấn lên, một con hướng về phía Vu Hoan lao xuống.


Đờ mờ, thật là hướng tới ta kìa!


Tốc độ của Hắc Long rất nhanh, Vu Hoan mới vừa tránh ra, nó liền đến, cái đuôi quét ngang lại đây, cùng với tiếng gió gào thét.


Vu Hoan nhảy lên khỏi mặt đất, Thiên Khuyết Kiếm chém ra một đường kiếm khí, cùng cái đuôi kia đối chiến, dòng khí chạm vào nhau, tiếng vang thật lớn, mặt đất đều tựa như run rẩy.


Thú nhỏ thừa dịp Vu Hoan không ấn nó xuống, trực tiếp nhảy đi ra ngoài, Vu Hoan muốn duỗi tay bắt lại, cái đuôi của Hắc Long lại lại lần nữa quét đến, Vu Hoan không thể không từ bỏ.


Mắt thấy thú nhỏ đã nhanh như chớp biến mất trong bóng đêm.


Vu Hoan đang chuẩn bị cách xa con Hắc Long ra một chút, ai biết thân mình chợt bay lên không, lồng ngực bị đè ép, không khí trở nên loãng vạn phần.


Vu Hoan quay đầu, cuốn nàng là một con Hắc Long, nhưng mà bên kia còn nguyên ba con kìa!


Đờ mờ, tâm cơ kỹ nữ!


Thế nhưng bị đánh lén!!


Vảy của con rồng này rất quỷ dị, thân thể không cử động được chút sức lực nào...


Vu Hoan thử điều động linh khí trong cơ thể, gần như là một giây sau, nàng liền từ bỏ, càng sử dụng linh lực, tình trạng thân thể mềm oặt vô lực liền càng nghiêm trọng.


Ý thức của Vu Hoan có chút mơ hồ, bên tai một tiếng rồi lại một tiếng tiếng vang thật lớn, trong não từng trận từng trận đau đớn.


___


Tí tách... Tí tách...


Âm thanh của giọt nước rơi xuống, bên tai Vu Hoan không ngừng quanh quẩn âm thanh này, trên người căng chặt, khiến nàng cảm thấy rất là khó chịu.


Chóp mũi tràn ngập một mùi vị tanh hôi, không khí thực ẩm ướt.


Vu Hoan thử trợn mắt, lại phát hiện trước mắt một mảnh đen tuyền, căn bản nhìn không ra bất cứ ánh sáng gì ánh.


Đây là có chuyện gì?


Thân thể nàng vô lực mềm oặt như cũ, tay chân đều bị cột lấy, nhúc nhích một chút đều khó.


Vu Hoan xê dịch đầu, muốn cho cổ dễ chịu một chút, ai biết mới vừa dịch một chút, liền đụng vào cục đá cứng như thép, đụng một cái mạnh như vậy, đầu càng hôn mê.


"Dung Chiêu..." Trong lòng Vu Hoan kêu một tiếng.


Dung Chiêu nửa ngày không đáp, lòng Vu Hoan lại lạnh nửa phần.


Ngay cả Thiên Khuyết Kiếm đều không thể triệu hoán được.


Mấy con rồng đen kia! Thật to gan!


Khi Vu Hoan đang hỏi cha chửi má nó, trước mặt truyền đến tiếng bước chân, đầu Vu Hoan nghiêng nghiêng, nhưng không thấy chút ánh sáng nào như cũ.


"Đại ca, thật sự ở trên người nàng ta sao?"


Vu Hoan cảm giác người này ở trước mặt nàng, nhưng mà nàng thế nào cũng nhìn không thấy được người, trước mắt đen thui, có điểm đáng sợ.


"Chắc chắn ở, bằng không Kim Bát cũng sẽ không để ý nha đầu này như vậy. Đã lục soát khắp người nó chưa?" Đáp lại giọng nói kia chính là một giọng nói ôn hòa.


"Đờ mờ, ngay cả ta cũng dám trói, thả ông ra!" Vu Hoan hướng về phía âm thanh bên kia rống giận một trận.


Hình như bị Vu Hoan đột nhiên lên tiếng dọa tới rồi, sau một lúc lâu đều không có giọng nói nào vang lên nữa.


"Giả vờ im lặng cái gì, nói chuyện!" Trong lòng Vu Hoan thiêu đốt tràn đầy lửa giận.


"Thả nàng ta ra." Giọng nói ôn hòa kia lại vang lên lần nữa.


Bên người có tiếng bước chân đi lại hỗn loạn, sau đó Vu Hoan liền cảm giác được thứ đang cột lấy mình biến mất, trước mắt cũng sáng lên.


Nàng vừa nhấc đầu liền nhìn thấy một nam nhân đứng trước mặt nàng, xung quanh đều là nham thạch, hình như là một hang động, mà nàng bị đặt ngang ở một cái vách đá trong động.


Xung quanh người nam nhân đứng không ít người, đều là những nam nhân thành niên, đều là tò mò lại cảnh giác nhìn chằm chằm Vu Hoan.


"Các ngươi có bệnh à!" Vu Hoan mắng vài tiếng, sau khi phát hiện thân thể của mình vẫn mềm oặt vô lực, liền im miệng, nhìn nam nhân vẫn luôn đứng trước mặt nhìn chằm chằm nàng.


"Cô nương... " Nam nhân tiến lên, duỗi tay muốn đỡ Vu Hoan lên.


Thân hình Vu Hoan co rụt lại về sau, kêu to: "Ngươi đừng tới đây, không cho chạm vào ta!"


Nam nhân có chút xấu hổ: "Xin lỗi cô nương, lúc trước là bọn ta không đúng, nhưng mà nếu không như vậy, bọn ta không có cách nào đưa người từ trong tay Kim Bát đi."


Vu Hoan hô hô thở hổn hển mấy hơi thở, hít vào tất cả đều là mùi vị tanh hôi, bụng một trận ghê tởm, suy yếu nhìn nam nhân đó: "Có thể đổi nơi khác cho ta được không."


Này mẹ nó cái nơi quỷ quái gì, còn ở nữa sẽ chết người đấy!


Nam nhân càng xấu hổ, cho người chuyển Vu Hoan ra bên ngoài, bên ngoài là một ít nham thạch, không có thực vật nào khác, nhưng mà không khí so với bên trong, ở đây liền dễ chịu nhiều.


Vu Hoan vuốt ngực, mồm to hít thở không khí mới mẻ.


Nam nhân phất tay cho những người vây quanh bọn họ đi ra, chỉ để lại hai người, một trái một phải đứng phía sau Vu Hoan, tựa như là sợ nàng chạy.


Đờ mờ nàng thật sự muốn chạy, nhưng mà thân thể không có một chút lực gì, chạy cái rắm chứ chạy!


Cho hai người kia mỗi người một ánh mắt xem thường, Vu Hoan trực tiếp liền nằm đi xuống, ngồi mệt mỏi quá.


Con rồng này chắc cũng không phải muốn mạng nàng, chỉ cần không phải muốn mạng của nàng, thì nói chuyện gì cũng được.


"Nói đi, bắt ta làm cái gì?"


Vu Hoan bình tĩnh quá mức, ngược lại làm nam nhân kia có chút khẩn trương lên.


"Ta tên Hắc Mộc..." Hắc Mộc chuyển qua nơi mà tầm mắt Vu Hoan có thể nhìn thấy, trên mặt một mảnh chân thành: "Đàn Phượng Minh trên người cô nương, là thứ bọn ta đang tìm. Ta biết, khả năng yêu cầu này sẽ làm cô nương cảm thấy khó xử, nhưng mà bọn ta cũng không có cách nào khác, chỉ có thể mời cô nương thông cảm nổi khổ tâm của bọn ta."


"Đại ca..." Người đứng ở phía sau Vu Hoan lên tiếng, hình như muốn ngăn Hắc Mộc lại.


Hắc Mộc xua xua tay: "Chúng ta không lấy thành ý đối đãi, sao cô nương có thể tin tưởng chúng ta chứ."


Người nọ giật giật cánh môi, nhưng cũng không nói điều gì.


Vu Hoan nghiêng đầu, đối diện tầm mắt Hắc Mộc, cười nói: "Muốn ta giúp ngươi làm một chuyện cũng không phải không thể, nhưng mà ta muốn ngươi giúp ta làm một chuyện trước đã."


Hắc Mộc sửng sốt, sau đó thật cẩn thận hỏi: "Không biết cô nương muốn bọn ta giúp cô nương làm cái gì?"