Phu Thê Triền

Chương 63: Nỗi Bi Thương Trong Lòng Sát Thủ




Bước chân lộn xộn dẫm đạp trên đám cành cây loang lổ nhiều màu, mép váy bị móc vào ngọn cây rắc rối khó gỡ, Tịch Hề xoay bước xé thành mấy mảnh, Lộ Thánh Tước vẫn theo sát ở phía sau. Mùi hương của gỗ lim phiêu tán trong không khí, nhưng càng tỏa ra càng khiến cho tinh thần con người trở nên căng thẳng.

Tịch Hề nhắm mắt suy nghĩ, thời gian ngắn ngủi như vậy, trước mắt vô cùng gấp rút. Trong khi đó, Lộ Thánh Tước lại biết rất rõ ràng nơi nghỉ chân của Huyền Hấn, nhất thời nàng không tìm được cách ứng phó.

"Đừng nghĩ giở chiêu trò gì ra, Tịch Hề." Gã nam tử phía sau nàng không tự chủ được từ từ đưa bước chân lên, đưa tay khẽ đẩy sau lưng nàng.

Bước chân được duy trì, âm thanh cành cây khô bị dẫm đạp phát lên âm thanh chói tai, hai tay nàng buông thõng bên người, nắm chặt thành quyền, khuôn mặt nhỏ nhắn vì hồi hộp mà nhăn nhó. Cách đó không xa, Huyền Hấn đang yên ổn ngủ say, không cảm giác được một chút nguy hiểm đang cận kề. Tịch Hề nhìn về phía bên kia, mấy ám vệ đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Cho dù bây giờ nàng có kêu lên, cũng không kịp.

"Cửu ca, ta không muốn hành động theo cảm tính." Nàng dừng chân, ôm niềm hy vọng cuối cùng.

Một tay nam tử rơi nhẹ trên đầu vai, Lộ Thánh Tước nghiêng người tiến lên, "Tịch Hề, ta thay đổi ý định, dù là bại lộ cũng được, ta cùng ngươi sẽ lấy danh sách đó."

Hắn nắm năm đầu ngón tay, chầm chậm lấy lòng. Vai trái của Tịch Hề khẽ né tránh, "Hắn thì sao?"

Dưới lớp mặt nạ, khóe miệng Lộ Thánh Tước khẽ cong lên, hai tay khoanh trước ngực, giọng nham hiểm, ảm đạm, "Tốt thôi, ta không quên hắn."

Tịch Hề giữ vững bước chân, khuôn mặt nhỏ nhắn, trong trẻo, lặng lẽ muôn phần khổ sở. Nàng xiết chặt nắm tay giống như đang quyết định việc gì đó trọng đại, mặt mũi khinh thường, thở dài, "Như vậy đi, ngươi chờ ở đây, mặc dù Huyền Hấn bị thương, có thể công lực vẫn còn, người có thể gần hắn duy nhất chỉ có ta, ta sẽ bắt hắn lại, nhưng ngươi phải đáp ứng ta sau khi có danh sách liền thả hắn ra."

Mặt Lộ Thánh Tước thoáng chút do dự, dường như không tin tưởng.

Trái tim Tịch Hề thấp thỏm theo sự hoài nghi trong mắt của gã nam tử. Sắc mặt của nàng che giấu sự oán hận, "Hắn ở trong tay ngươi. Cửu ca còn sợ ta có tâm tư đùa giỡn gì sao?"

Lộ Thánh Tương liếc về phía Huyền Hấn nghỉ ngơi. Chốc lát sau, chân mày hơi giãn ra, lúc này mới gật đầu, "Đoán ngươi cũng không có lá gan đó, nên nhớ, ta không muốn bị đùa giỡn trước mắt ta, nếu không...."

Đôi lông mày thanh tú của Tịch Hề xiết chặt, xoay người, giọng nàng khô khốc, không quay đầu lại mà nói, "Ngươi biết là ta không dám."

Lộ Thánh Tước đứng im tại chỗ, nhìn Tịch Hề từng bước cách xa mình, bọn họ luôn ngắm nhìn bóng lưng của nhau, mà mỗi lần, đều là tự bản thân mình đẩy nàng ra ngoài."

Huyền Hấn đang ngủ say, cánh tay lộ ra khỏi tấm chăn, vết máu màu đen xuyên thấu qua tấm lụa trắng băng bó thấm ra ngoài, Tịch Hề nhẹ bước chân, không đành lòng quấy rầy, bước chân lộn xộn tiến lên phía trước. Mới vừa ngồi xổm người xuống, liền thấy đôi mắt nhạy bén của nam tử mở ra, ánh mắt sắc bén đã biết được có người. Hai tay Tịch Hề rơi trên cánh tay của nam tử, bốn mắt giao nhau, không một tiếng động, khẽ mấp máy môi, "Gia, chúng ta gặp phiền toái."

Nàng chau mày, trên mặt biểu tình vô cùng khẩn trương, "Không ít, chúng ta làm thế nào?"

"Không phải sợ." Huyền Hấn nắm nhẹ bàn tay của nàng, cảm giác được lòng bàn tay của nàng ướt sũng, "Chúng ta rời khỏi chỗ này trước, từ hôm nay sẽ có sương mù, điều này sẽ có lợi cho chúng ta."

Nghe nam tử nói chắc chắn, hai mắt Tịch Hề nhìn bốn bên không một chút dấu vết, quả thật sương mù dày đặc lan ra khắp rừng, bước ra ngoài mười bước đã khó nhìn thấy rõ. Tịch Hề bình tĩnh lại, lợi dụng lúc cánh tay chìm xuống liền hất tay, một con dao găm bén nhọn đâm thẳng về phía Lộ Thánh Tước cách đó không xa. Hắn không nghĩ tới nàng sẽ tạm thời phản bộ, trong lòng sốt ruột, suy nghĩ vừa hiện lên, hoảng hốt vội vàng né tránh.

"Đi!" Tịch Hề dùng hết sức đỡ cánh tay Huyền Hấn. Lúc nam tử đứng dậy, hai người nhanh chóng ngã về phía bụi cây, lợi dụng sương mù để ẩn náu rồi đứng lên.

Cách đó không xa, nghe được động tĩnh, đám ám vệ lập tức đứng dậy, thuận tay cầm lấy trường kiếm, đi tới bên này, "Gia, Gia...."

Hai người ẩn nấp phía rừng sâu, vô số những bụi cây cao ngang người, ngăn cản tầm mắt của những người bám theo. Tịch Hề ngồi xổm người xuống, hai tay khẩn trương vén ống tay áo của Huyền Hấn, nàng không dám thở mạnh, hai mắt xuyên qua đám cành lá thưa thớt, nhìn ra phía ngoài.

Một tấm áo choàng màu xanh đen dừng lại ngay trước mắt, bên cạnh ẩn hiện mấy gã mặc áo đen,"Cửu ca, bây giờ làm như thế nào?"

"Lục soát cho ta, bọn họ không đi ra phía ngoài khu rừng. Điều mấy người ra ngoài canh gác, quyết không để cho bọn họ chạy trốn ra ngoài. Giọng nói của Lộ Thánh Tước ở ngay bên tai, chỉ cần bọn họ vang lên một chút tiếng động cũng sẽ bị phát hiện.

Hai tay nắm chặt lấy nhau, Tịch Hề quay đầu lại, trong lòng sốt ruột liếc nhìn gương mặt tuấn tú, trầm ổn của nam tử liền tĩnh tâm lại. Nàng cắn chặt môi dưới, bước chân nhẹ nhàng dịch chuyển, tiến đến gần Huyền Hấn. Đầu vai chạm nhẹ, nam tử vừa quay đầu lại, cánh tay dài đã cẩn thận ôm lấy nàng trong vòm ngực.

"Tiến lên phía trước." Hai mắt sắc nhọn của Lộ Thánh Tước quét về phía trước, đi đầu dẫn đường.

Tịch Hề thở hắt ra một hơi, trái tim đã nhảy vọt ra cổ họng, thiếu chút nữa thì ra ngoài.

Khu rừng sau khi tiếng bước chân càng lúc càng xa đã khôi phục lại sự tĩnh lặng, thỉnh thoảng có âm thanh của đám quạ lẫn với đám chim tước, phá vỡ khoảng không trên đỉnh đầu.

Một tay Tịch Hề vỗ nhẹ trước ngực, bị dọa sợ cả người toát mồ hôi lạnh. Hai mắt buông lỏng nhìn vết thương đang cứng lại trên cánh tay của nam tử, "Bọn họ trong chốc lát sẽ không rời đi, trên cánh tay của chàng có độc, không thể kéo dài được lâu như vậy."

"Không có gì đáng ngại," Huyền Hấn áp nàng vào trong lồng ngực, ẩn nấp dưới gốc cây nhãn khổng lồ, "Ta đã để cho ám vệ đi theo phát tín hiệu, sau khi trời sáng, sẽ có người tới đưa chúng ta ra ngoài."

Huyền Hấn dựa vào gốc cây, xương quai xanh lúc ẩn lúc hiện, từng hột mồ hôi to chừng hạt đầu tụ lại phía trước trán, nam tử kéo Tịch Hề đến bên cạnh mình, bả vai rắn chắc bao quan lấy nàng, "Cái người vừa rồi, nàng quen không?"

Tịch Hề biết Huyền Hấn cố ý hỏi như vậy, lần trước ở vách đá, Huyền Hấn đã thấy rõ ràng, "Là Cửu ca," Tịch Hề không chút giấu diếm, sắc mặt thản nhiên.

"Cửu ca?" Quả nhiên là hắn, mình không đoán sai.

"Đúng," Tịch Hề gật đầu, chuyện đã lơ lửng trên mặt nước cũng chẳng cần giấu diếm, "Đưa thiếp vào Ngũ Nguyệt Minh, chính là Cửu ca."

Bàn tay duỗi bên người Huyền Hấn bắt đầu nắm chặt trong ống tay áo, trên mặt vẫn tỉnh bơ, một tay nam tử đè vết thương trên cánh tay, "Vậy hắn, là ai?"

Tịch Hề cong hai chân, hai tay ôm lấy, "Thiếp chỉ để ý những chuyện mà Cửu ca giao phó, những chuyện khác, Cửu ca nhất định không để thiếp hỏi đến, thiếp vẫn nghĩ không ra, hắn là người như vậy, làm sao có thể cam tâm tình nguyện làm việc vì người khác?"

"Vậy nàng thì sao, làm thế nào lại bị người ta khắc chế?" Huyền Hấn nhẹ nhàng chớp đôi mắt phượng, "Chẳng lẽ hắn nắm được điểm yếu của nàng?"

Tịch Hề liếc mắt nhìn lại, hàm răng khẽ cắn môi dưới, người ấy và bản thân mình đã là một, nếu để cho Huyền Hấn biết chuyện của mình....đôi mắt của Tịch Hề mở ra, ánh mắt rõ ràng đang né tránh, "Từ khi thiếp nhớ được, thiếp đã ở bên cạnh Cửu ca, với thiếp mà nói, hắn được coi là người thân."

"Người thân?" Đầu chân mày xoắn lại một cách miễn cưỡng, khóe miệng Huyền hấn nâng nhẹ sau khi chạm đến đôi mắt cụp xuống phía sau, "Người thân cũng có lúc phản bội."

Tịch Hề ngẩn người, cho là Huyền Hấn vì chuyện vừa mới xảy ra ở Hoàng cung. Một tay nàng xuyên qua khuỷu tay, tựa đầu nhè nhẹ trên bả vai của nam tử, "Không biết, chúng ta có thể sống sót mà ra ngoài không."

"Tịch Hề," Huyền Hấn dán chặt gương mặt tuấn tú vào đỉnh đầu của nàng, "Giao ta ra, nàng có thể đi ra ngoài."

Tịch Hề ngẩng đầu lên, tầm mắt liếc nhìn đôi mắt của Huyền Hấn, bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền, đập nhẹ nhàng vào vết thương của nam tử. Bị đau, đôi lông mày kiếm đẹp đẽ của nam tử xoắn lại, "Nàng làm gì?"

"Bây giờ thiếp liền giao nộp chàng." Cái miệng nhỏ xinh của Tịch Hề nhẹ nhàng nhếch lên, nhưng hai tay lại bám chặt khuỷu tay của Huyền Hấn không buông. Huyền Hấn hạ đôi mắt, khóe mắt nở nụ cười, từ từ giãn ra, ôm thật chặt nàng trong lòng.

Gió đêm sắc bén thổi qua, dù có thổi thế nào cũng không ra một chút ấm áp, trong lòng vô cùng đau khổ.

"Gia...gia..." Cách đó không xa, ám vệ vén màn sương mù dày đặc, một mạch tìm tới đây. Tịch Hề ngẩng đầu lên, vừa muốn đứng dậy liền bị một tay của Huyền Hấn đè đầu vai lại, tỏ ý không muốn nàng có hành động thiếu suy nghĩ. Một âm thanh huyên náo vang lên, bước chân dồn dập từ phía bên kia truyền tới. Chỉ trong một chốc lát, sau lưng phía xa xa hai bên triển khai đánh nhau kịch liệt. Đao kiếm vô tình, bầu không khí yên lặng, an tĩnh bị phá vỡ từng chút một. Rừng cây rậm rạp, tươi tốt, cành lá rơi xuống đầy trên mặt đất. Huyền Hấn đè Tịch Hề trên ngực mình, ẩn náu sâu trong rừng.

Một hồi lâu sau, bên ngoài khôi phục sự yên tĩnh, yên tĩnh đến mức dọa người. Tịch Hề nghiêng đầu rời khỏi khuỷu tay của nam tử, ló đầu ra ngoài thận trọng nhìn xuyên thấu qua bụi cây hướng ra phía bên ngoài.

"Cửu ca, còn phải tiếp tục tìm sao?" Chờ trong giây lát mới nghe thấy có người mở miệng hỏi.

"Tìm, trời sẽ sáng ngay lập tực, đám sương mù đáng chết cũng phải tan." Lộ Thánh Tước tức giận, vung trường kiếm trong tay, một thanh kiếm phóng thẳng tới, thiếu chút nữa thì trúng mặt Tịch Hề. Nàng nghiêng người né tránh, đôi mắt sáng trợn tròn, cắn môi dưới nuốt tiếng kêu vào trong.

Tiếng bước chân dồn dập càng lúc càng đi xa, trái tim treo lơ lửng trên cổ họng cuối cùng cũng rơi xuống. Hai tay Tịch Hề vén bụi cây, chỉ thấy cách đó không xa thi thể của mấy tên ám vệ ở gần chỗ nghỉ ngơi lúc trước, "Người của Ngũ Nguyệt Minh trước khi trời sáng sẽ đến đến kịp không?"

Huyền Hấn không trả lời, Tịch Hề ngồi xuống, vừa chạm xuống đất liền cảm thấy có gì đó không đúng, "Gia, người thấy sao?"

"Ầm...ầm...."

Trên trời, một tiếng sét vang lên, ngay sau đó không đợi con người kịp nghỉ ngơi, mưa to trên bầu trời rơi xuống. Mặc dù có lá cây che chắn nhưng nước mưa vẫn có thể rơi trên người, táp xuống đau đớn.

Sắc mặt Huyền Hấn tái nhợt, trên đôi môi mỏng trào ra một chất nhầy màu đen bất thường. Thời gian bị trì hoãn lâu như vậy, chắc chắn là độc tính lại khuếch tán. Tịch Hề gắng hết sức kéo Huyền Hấn tới một gốc cây cổ thụ, tìm tấm lá chuối dài hơn chiều dài cơ thể đắp lên trên người cho nam tử. Mắc kẹt ở một nơi không thể trốn thoát này, phát hiện ra thế giới rộng lớn như vậy, mong muốn tìm một chỗ dung thân thật khó khăn.

Huyền Hấn khép đôi mi, rơi vào trạng thái hôn mê. Tịch Hề dựa người trên thân cây, để cho nam tử nằm trước ngực mình, lấy nhiệt độ cơ thể sưởi ấm giá lạnh trong người.

Hai vai khẽ run rẩy, co rút lại, đột nhiên một bàn tay nặng nề rơi xuống. Tịch Hề kinh hãi, lập tức quay đầu đi chỗ khác, lại thấy một tấm mặt nạ u ám đang sát lại gần mình, cái miệng nhỏ nhắn của nàng kêu lên, trái tim như treo lơ lửng trên bức tường cao, trong nháy mắt bị sụp đổ, "Cửu...."

Bàn tay của Lộ Thánh Tước bóp cần cổ mịn màng, dùng chút lực, kéo nàng từ dưới đất kéo lên, "Ngươi dám phản bội ta."

Chỉ có một người trước mặt, mấy người còn lại nhất định đang chia nhau đi tìm tung tích bọn họ, Tịch Hề kéo cổ tay của hắn, hai chân kiễng lên, "Ta không có."

"Còn dám cứng miệng." Lộ Thánh Tước hất tay, khiến nàng ngã xuống bên cạnh Huyền Hấn, "Có được hắn, bất kể sống hay chết, ta không tin Ngũ Nguyệt Minh không giao danh sách ra." Lộ Thánh Tước tiến lên một bước, ném con dao găm lúc trước nàng phi ra xuống dưới chân nàng, "Giết hắn."

"Cửu ca." Hai mắt ràng rơi xuống trên con gao găm sắc bén, "Mục đích của chúng ta là danh sách, tội gì phải lấy tính mạng người khác."

"Đúng." Lộ Thánh Tước nghe vậy, ngồi xổm nửa người xuống, bóng dáng dài, cao lớn đè trên đỉnh đầu của Tịch Hề, tấm lưng rộng rãi chắn mưa đang rơi xuống sau lưng, "Ta vốn không muốn lấy mạng hắn, nhưng mà, Tịch Hề....ngươi động tâm thì ta không thể không hạ thủ."

"Ta..." Nàng bật lên một chữ, hồi lâu sau lại lên tiếng một lần nữa, "Ta chỉ vì danh sách mà thôi."

"Ta thà tin tưởng ngươi." Lộ Thánh Tước đá con dao găm dới chân, "Nếu vô tình, ta sẽ giết hắn."

Tịch Hề còn muốn tranh cãi, quay đầu lại nhìn thấy hai gã đàn ông có đôi mắt hung ác nhìn chăm chăm về phía Huyền Hấn. Con dao găm dưới đất bị hắn nhặt lên, đưa đến bên cạnh Tịch Hề, "Nếu ngươi không thể động thủ, ta sẽ tự thực hiện."

"Ngươi giết hắn, cũng không có được thứ ngươi muốn." Giọng Tịch Hề kiên quyết, âm thanh không khỏi cao giọng, "Cửu ca, ngươi là người thông minh."

"Nếu Ngũ Nguyệt Minh không giao danh sách ra, ta sẽ treo hắn trên cổng thành, phơi xác ba ngày, cho dù không có được, ta cùng lắm cũng mất đi một khoản giao dịch mà thôi." Ý đồ của Lộ Thánh Tước đã xác định, sát tâm hiện lên, hắn chơi đùa với con dao găm trong tay, phần đuôi sắc nhọn, nhằm vào người nam tử đang hôn mê.

"Dừng tay." Tịch Hề căng thẳng, hai mắt đỏ ửng, "Ta tới đây."

Khuôn mặt Lộ Thánh Tước để lộ một nụ cười, đưa con dao găm trong tay cho Tịch Hề. Khí thế chèn ép áp sát sau lưng, nhìn mặt mũi Huyền Hấn đang ngủ say, nàng từ từ giơ con dao găm trong tay lên, nắm chặt năm đầu ngón tay, do dùng hết sức mà chụm lại một chỗ. Nhưng từ đầu đến cuối không hạ xuống, một đòn này, nếu thật sự hạ xuống, nàng và hắn cùng lắm là đoạn tuyệt, danh sách không có được cũng chẳng sao, sau đó nghe ngóng, nàng có thể đi theo Cửu ca trở về, tìm được huynh ấy, sau đó chữa khỏi bệnh hoàn toàn cho huynh ấy.

Ánh mắt mông lung....

Tịch Hề không muốn xuống tay, suy nghĩ một chút, trái tim đau đớn nhẹ dâng lên.

Nhìn lại dấu vết của Huyền Hấn trên người mình, vẫn chưa hoàn toàn tan biến, quen thuộc như vậy, thật an lòng.

Tịch Hề đấu tranh, do dự, tay cầm cán dao, nắm chặt lại rồi buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt, đầu ngón tay sắc nhọn mạnh mẽ đâm vào lòng bàn tay, tạo thành vệt máu hình trăng lưỡi liềm, từng đường cắm sâu vào.

"Tịch Hề." Sau lưng, Lộ Thánh Tước thiếu kiên nhẫn, thúc giục, tựa như một nhát hạ xuống có thể khiến cho toàn bộ mọi chuyện phát sinh quay ngược trở lại.

Mờ mịt, mông lung, bên gò má từng giọt mồ hôi hột lăn xuống, bây giờ nội lực của nàng bị phong kín, Huyền Hấn lại lâm vào trạng thái hôn mê, muốn đối phó với Lộ Thánh Tước là chuyện không thể, Tịch Hề khép lại hai mắt, cắn chặt hai hàm răng, nếu đã như vậy, cũng chỉ có thể.....

Tịch Hề kiên quyết hạ quyết tâm, trong đầu đột nhiên trở nên trống rỗng, lưỡi dao bén nhọn tại thời điểm nàng không chút do dự mà đâm xuống. Hoàn toàn không có quy củ, nhưng đã dùng hết toàn bộ sức lực.