Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 8 - Chương 72




Dịch: Tiểu Băng

Mây sương như khói, bao phủ bình hồ, những giọt mưa nhỏ xíu bay xéo, đập vào mặt, người đi đường không giảm mà còn tăng, rong chơi trong cảnh đẹp.

Nơi bên bờ, dưới hàng dương liễu rủ, Mạnh Kỳ mặc bào xanh ngồi xổm bên dòng nước, vừa rửa tay vừa nhìn du khách qua lại. Sau lưng hắn, Cố Tiểu Tang mặc váy trắng, cười đứng bên cạnh, tay giơ một chiếc dù đỏ, che khuất thân ảnh hai người, đạo quan gần đó, hương khói lượn lờ, thờ Nhất Khí Hóa Tam Thanh Thiên Tôn Tô Mạnh.

“Đi thôi.” Mạnh Kỳ đứng dậy, chắp tay sau lưng mà đi, khí định thần nhàn.

Cố Tiểu Tang dù đỏ tựa vai, má lúm khẽ hiện, cố ý hỏi: “Đi đâu?”

“Đi chung quanh một chút, cảm thụ hồng trần, ở lâu trong vân tiêu, dễ mất bản tâm.” Mạnh Kỳ vừa nói vừa đi qua mấy người, chẳng ai biết mình vừa đi lướt qua Thiên Tôn, “Cao cao tại thượng không sai, nhưng nếu để cao cao tại thượng trở thành kì vọng cố chấp không thay đổi, đến mức diệt tình đoạn tính cũng không sao, thì không tốt.”

Cố Tiểu Tang mím môi cười, sóng mắt lưu chuyển: “Với thiếp thân, hồng trần thế tục, nam nữ già trẻ, thực ra đều không đặt ở trong lòng, giúp cũng không vui, diệt cũng không thích, chỉ không ngờ cả đời phản kháng lão mẫu, cuối cùng lại biến thành Kim Hoàng.”

Mạnh Kỳ khẽ gật đầu, tiện tay hái một lá dương liễu, nắm thành một đống đốm vụn, hóa thành một mảng biển sao.

Biển sao bay lên, xông tới tận trời, chiếu sáng khắp không gian, khiến ai nấy đều ngẩng lên nhìn.

“Đây là?” Cố Tiểu Tang tò mò.

Mạnh Kỳ tay trái chắp sau lưng, chứa ý cười:

“Tuy lúc sáng lập ra một kỷ chư thiên vạn giới này, vì vạn sự vạn vật mà đều lưu lại một đường sinh cơ, nhưng với tuyệt đại đa số người thường, đến cuối đời cũng khó có khả năng thay đổi vận mệnh, ta ném ra mấy ‘Kỳ ngộ’ này, cho mỗi sinh linh đều có một cơ hội lưu lại giấc mộng của mình.”

“Đương nhiên, kẻ có được mà không biết tận dụng cũng không sao, toàn trên tự nguyện mà thôi, vi phu sẽ không cố ý đi can thiệp vào tương lai của họ.”

Hai người vừa nói vừa đi, thân ảnh dần tiêu tán trong sương mờ.

Biển sao trên trời nổ tung, những vì sao bắn tóe đi khắp nơi.

............

Bóng đêm say lòng người, Thẩm Thành bỗng nhiên bừng tỉnh, bị ác mộng làm sợ tới mức vã mồ hôi lạnh.

Trong giấc mơ, hắn nhìn thấy cảnh gia tộc sắp bị đại họa kia khiến cho hủy diệt, hắn vì tu hành còn chưa nhập môn nên hoàn toàn bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn chuyện đó xảy ra, vì vậy không còn cuộc sống cẩm y ngọc thực mà trở nên lưu lạc giang hồ, trà trộn trong tầng dưới chót của xã hội, vì để lấp đầy bụng, vì tranh đoạt địa bàn mà hết lần này tới lần khác tự đưa mình vào nguy hiểm, cuối cùng bị loạn đao chém chết ngay ở ngoài cửa của phủ đệ mình đang ở này.

“Đây là mộng, không phải thật...... Nhưng chuyện đó một năm sau sẽ xảy ra, mình phải làm gì bây giờ...... không thể để chuyện đó xảy ra được......” Thẩm Thành thở phì phò, trong đầu lộn xộn, nghĩ ra đủ thứ.

Tâm bất bình, tình không tĩnh, hắn khoác áo xuống giường, bước đến bên cửa sổ, nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa.

Bên cửa sổ đặt một chiếc bàn học, trên bàn đều là sách giải trí Thẩm Thành yêu thích, bao gồm rất nhiều tiểu thuyết thoại bản.

Đúng lúc này, một đạo lưu quang cắt qua phía chân trời, rơi ngay vào trên bàn, hóa thành một quyển sách rất dày tỏa ra kim quang nhàn nhạt, bìa sách một màu đỏ thẫm, trên có tựa đề.

“Đây là......” Thẩm Thành vừa sợ vừa tò mò, nhìn xuống.

Sâu trong lòng hắn trào ra niềm vui sướng, trong rất nhiều tiểu thuyết và thoại bản hắn xem đều có cảnh kiểu này, kết quả đều là nhân vật chính sẽ nhận được một ưu việt nào đó!

Nói cách khác, mình có kỳ ngộ!

Ánh mắt rơi xuống, Thẩm Thành đọc được tên cuốn sách:

“Khởi điểm mười năm hợp tập!”

“Khởi điểm mười năm hợp tập?” Thẩm Thành ngơ ngác, đây là ý gì? Tên gì chưa bao giờ nghe thấy thế này?

Lấy lại bình tĩnh, hắn cẩn thận dè chừng lật sách ra, thấy ngay trang bìa trong ghi một dòng chữ:

“Lật một trang, sẽ đạt được một kì ngộ tương ứng, cơ hội chỉ có một lần.”

Tiếp theo là mục lục, mỗi một tiêu đề đều có số trang tương ứng:

“Xuyên việt – trang 1”

“Trùng sinh – trang 356”

“Đầy bụng thi từ - trang 399”

“Chỉ số thân thể cải tiến, khác với nguyên bản – trang 400”

“Vạn Giới thương thành – trang 701”

“Dị năng – trang 702”

“Chủ Thần không gian – trang 1008”

......

Thẩm Thành ngốc ra nhìn, thậm chí ở khúc cuối còn nhìn thấy mấy thứ như “Nhân vật chính [ hình thiên sát cô tinh]” “Nhân vật chính [ hình giống cái sinh vật phát tình]” “Nhân vật chính [ hình đối thủ bị giảm chỉ số thông minh ]” “Nhân vật chính [ hình chung quanh sinh vật NPC hóa]”......

“Cái gì với cái gì thế này......” Thẩm Thành hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần, đưa tay lên vỗ má, cảm nhận được đau đớn, mà quyển sách [ khởi điểm mười năm hợp tập ] trên bàn vẫn chưa biến mất.

“Thật là kỳ ngộ a...... Dựa theo nhắc nhở, lật đến trang nào, là sẽ gặp được kì ngộ tương ứng...... Trùng sinh, trùng sinh, chẳng lẽ là quay trở lại lúc trước? Sống lại vào các khoảng thời gian khác nhau......” Thẩm Thành lẩm bẩm, “Đây là khả năng thao túng thời gian! Đúng là quá tuyệt!”

Trong lòng Thẩm Thành đương nhiên cũng không nén nổi nghi hoặc và lo lắng: “Đằng sau kì ngộ này có tiềm tàng âm mưu gì không? Sao tự nhiên lại xảo tới mức rơi ngay xuống trước mặt mình?”

“Hay quả thật chỉ là trùng hợp?”

Suy trước tính sau, nhớ tới đại họa đã tới cận kề, Thẩm Thành hít một hơi thật sâu, quyết định mạo hiểm đi thử.

Sau khi suy tính cân nhắc, hắn thò tay lật ra trang “Chỉ số cơ thể cải tiến, khác với nguyên bản”.

Xuyên không có nghĩa là vứt bỏ gia tộc, để họ tự phải đối mặt với đại họa, đây không phải điều Thẩm Thành mong muốn, trùng sinh nếu vào điểm thời gian không đúng, cũng không thay đổi được thế cục trước mắt. Tương tự, dị năng nhìn thì rất hay, nhưng đầu tiên thì phải khẩn cầu vận khí, bằng không rất dễ dàng gặp phải gân gà, không có công dụng gì. Về phần Chủ Thần không gian, Vạn Giới thương thành vân vân, Thẩm Thành hoàn toàn không hề biết đó là cái gì, ai biết sẽ gặp phải chuyện gì. Những cái “Nhân vật chính” gì đó lại không thể lựa chọn trạng thái, nên cái [ chỉ số thân thể ] chính là cái chọn tốt nhất.

Thực ra, mấy chữ chỉ số thân thể này, Thẩm Thành cũng không hiểu lắm, chỉ là đoán mò đại khái mà thôi.

Trang sách lật ra, kim quang tỏa sáng, bao phủ Thẩm Thành, đến khi tầm mắt khôi phục, [ khởi điểm mười năm hợp tập ] đã không còn, thay vào đó hắn nhìn thấy mấy hàng chữ:

Họ tên: Thẩm Thành

Tuổi:19

Sức mạnh: 16 [ miễn cưỡng tính đại lực sĩ ]

Nhanh nhẹn: 12 [ người bình thường ]

Ý chí: 10 [ một người đa sầu đa cảm]

Trí tuệ: 16 [ cẩn thận không phải chuyện xấu ]

Thể lực: 15 [ rèn luyện được, cũng không tệ lắm ]

Trí lực: 13 [ cấp trung bình ]

Mị lực: 18 [13+5] [ được người ngưỡng mộ, gia tộc gia thành ]

Huyết lượng trị: 150 [ toàn thân không còn điểm yếu ]

Điểm thuộc tính hiện tại: Ba điểm

Cơ hội trọng trí thuộc tính: Một lần

Khuôn mẫu: Thần cách thần linh.

Thẩm Thành nghĩ nghĩ, bỏ thêm hai điểm vào mục sức mạnh, ngay lập tức cảm nhận được trong người như có một luồng khí nóng nổ tung.

Ra khỏi phòng, đi ra hoa viên, hắn đưa tay ra nắm lấy cái tạ đá - đây là vật nặng bao lâu nay hắn chưa bao giờ nâng nổi.

Thẩm Thành hít sâu, vận lực, tạ đá ầm ầm bị nhấc lên.

Giơ tạ đá, Thẩm Thành cảm thấy vẫn còn dư lực, trong lòng vừa vui vừa lo, vui là thật sự được kỳ ngộ, chỉ dựa vào yếu tố “Toàn thân không còn điểm yếu” và cơ hội trọng trí thuộc tính, mình chỉ cần cố gắng chuyên tâm, là có thể giải quyết đại họa của gia tộc; lo là kì ngộ này nhất định là thủ đoạn của tiên gia, không biết họ có mục đích gì đằng sau nó hay không......

............

Đêm khuya nhân tĩnh, Nhậm Vân Phi nằm trên giường, nhập tâm chơi di động.

Bỗng nhiên, di động tắt ngúm.

“Mía, phải đổi!” Nhậm Vân Phi mắng, thử khởi động lại.

Ký hiệu khởi động hiện ra, hắn thở phào, sau đó nhìn thấy trên màn hình có thêm một hàng chữ to:

“Tấn Giang mười năm hợp tập!”

“Hả?” Nhậm Vân Phi ngơ ngác.

............

Mười năm sau, trên vùng sóng biển cuộn trào mãnh liệt, một chiếc lâu thuyền cập bến vào đảo.

Thẩm Thành chắp tay sau lưng, bước theo thang đi lên, khí chất thâm sâu, vô cùng hấp dẫn.

Đằng trước mặt có một đạo quan màu xám xanh chìm giữa không gian xung quanh - đây là nơi bói toán giỏi nhất thiên hạ, Thẩm Thành có một nghi vấn luôn canh cánh trong lòng, muốn được giải đáp.

............

Nhậm Vân Phi mở cửa xe, phát hiện mình lại bị thất thần. Vốn định đi đạo quan cầu phù bình an, ai dè lại đi ngược hướng tới Long Hổ tự.

“Thôi, tới cũng tới rồi, lắc quẻ cũng được, xem xem cái kì ngộ kia rốt cuộc là sao!” Nhậm Vân Phi thầm nghĩ, thẳng bước đi tới.

............

“Đạo trưởng, ta muốn xem bói.” Thẩm Thành lạnh nhạt nhìn lão đạo trước mặt.

Lão đạo chẳng buồn ngước mắt: “Coi cái gì?”

“Tại hạ nhiều năm trước gặp được một phen kỳ ngộ, muốn tính xem cường giả phía sau màn đại khái có mưu đồ gì.” Thẩm Thành bình tĩnh đáp.

Lão đạo cầm lấy quẻ bàn.

............

Nhậm Vân Phi lay ống thẻ, miệng không ngừng lẩm bẩm:

“Kì ngộ của mình là thế nào?”

Ba, một que trúc văng ra, rơi xuống đất.

............

“Giải ra là cái gì?” Nhậm Vân Phi khẩn trương nhìn lão hòa thượng.

Lão hòa thượng mỉm cười: “Đại khái là bốn chữ.”

“Chữ gì?” Nhậm Vân Phi ngừng thở.

Lão hòa thượng:

“Hảo nhân hảo sự!”

............

“Đáp án là cái gì?” Thẩm Thành không kềm được, giọng hơi tăng cao.

Lão đạo nhìn quẻ bàn, khẽ nói:

“Không có mục đích rõ ràng.”

“Không có mục đích rõ ràng?” Thẩm Thành bật thốt, nhất thời lại thất thần.