Mẫn Như Trở Lại

Chương 41




- Sao! Cậu nói hai người khách kia không yêu cầu giao hoa nữa? Họ chỉ cần cho họ một lời xin lỗi thỏa đáng? – Mẫn Như trố mắt ngạc nhiên, cô không nghĩ tình hình lại biến chuyển nhanh như vậy.

- Phải! Tiểu Như không cần nữa rồi! Cậu quay về giao số hoa Golden Celebration còn lại! Tớ sẽ đi xin lỗi họ. - Khả Nam bình tĩnh nói

- Uhm! Tớ sẽ quay về cậu cảm ơn bọn họ giúp tớ! – Mẫn Như hạ điện thoại trong tay xuống.

Cuối cùng chuyện Golden Celebration không đủ đã thuận buồm xuôi gió qua đi. Cô không vật vã ngoài đường để đi tìm loại Golden Celebration nữa rồi. 

Tối nay cô sẽ mời Thẩm Dương và Khả Nam đi ăn tối để cảm ơn với họ. Mẫn Như biết cô vừa rồi gây rắc rối phiền thoái đến cho hai người, thật cảm thấy mất mặt mà, cái gì cô cũng ra tay khéo léo, có chuyện đi cắt cành hoa làm không được.

Thẩm Dương đi một vòng gần đó, dừng xe nơi Mẫn Như đang nghỉ chân, anh ngồi trên xe cầm lấy chai nước, ném về phía cô một chai rồi lên tiếng “Ở đây xem ra không có tôi nghĩ có đi hết thành phố D cũng không có loại cô tìm”

Mẫn Như bắt lấy chai nước từ tay Thẩm Dương ném qua, cô vặn nắm chai rồi uống một hơi, cơn khát qua đi, cô đậy nắp chai nước lại, nhìn vẻ mặt Thẩm Dương vô cùng chán nản.

- Chúng ta không cần tìm nữa! Nam Nam vừa mới thông báo khách không yêu cầu Golden Celebration nữa cho nên tôi và anh không cần chạy đi kiếm trong vô vọng! – Mẫn Như tươi cười nói

- Cô ấy mới gọi à! Cô chắc chắn thông tin chính xác? – Thẩm Dương kinh ngạc một lúc

- 100%! 

- Vậy tôi không cần chở cô đi lòng vòng giữa nắng gắt gao nữa rồi! Thượng đế đang thương tôi, ngài không đành nhìn cô hành hạ tôi! – Thẩm Dương châm ngòi cuộc chiến

- Tên điên! Nắng rất nắng! Anh bị nắng làm cháy não rồi! Ăn nói nhảm nhí – Mẫn Như phát hỏa giữa trời nắng

- Tôi là tên điên bị cháy hỏng não lại có người bắt tôi chở lòng vòng mấy tiếng đồng hồ ngoài trời! Tôi có bị cháy não cũng do cô gây ra! Đại gây họa! – Thẩm Dương tranh cãi bằng được 

- Mẫn như tôi đang có ý tốt mời anh ăn một chuyến để cảm ơn! Vậy mà anh làm tôi thất vọng quá! Tôi không thể để bữa ăn tối của tôi bị một tên não bị cháy đến gây náo loạn được! – Mẫn Như nhe luôn nụ cười nguy hiểm trước mặt hắn

- Đây là cái thể loại gì? Người tốt như tôi cũng không được cái người Đại gây họa cảm ơn một câu, cả bữa ăn thay lời cảm ơn cũng không có! Cô xem có phải tôi quá ngây thơ bị một con mèo già như cô chơi sỏ không? – Thẩm Dương dơ tay hai lên trời như tội nghiệp lắm, hắn còn nói to đến mức khiến người đi đường tò mò nhìn hai người họ.

- Anh không cần làm quá vậy đâu! Nhìn mọi người nhìn chúng ta như sinh vật lạ rơi xuống thành phố D kìa! Tôi thấy anh mới là bị cháy não nên hỏng thật rồi – Mẫn Như nhìn Thẩm Dương nói chỉ có mức hai người đủ nghe

- Cô! Khá lắm! Tôi dĩ nhiên sẽ không cháy não mà chở một người Đại gây họa như cô về nữa! Cô tự đi xe về đi! 

- Anh! Nói cái gì! Anh là người đưa tôi đi cũng có trách nhiệm chở tôi về! Nếu không tôi sẽ la lên anh là kẻ dụ con gái nhà lành ra đường rồi lấy hết tài sản có giá trị trên người tôi! – Mẫn Như ánh mắt đanh đá nhìn hắn

- Được thôi! Tôi thua ván này! Vì tôi là nhân vật khắp thành phố D này ai cũng biết nên sẽ không để đại gây họa là cô hủy hình tượng! Lên xe chúng ta sẽ đi nói chuyện rõ ràng! – Thẩm Dương ngồi lại vị trí trên xe máy hối thúc Mẫn Như đi nhanh ra xe

Cuộc nói chuyện của hai người chưa dừng lại, xe đi đến đâu hầu như đều nghe tiếng chí chóe đến đó, những người đi xe máy luôn phải ngoái đầu nhìn âm thanh phát ra tiếng ồn từ xe của hai người.

Bên làn đường dành cho xe bốn bánh chiếc xe hơi Crosstrek vẫn chạy theo hai người không để lộ một vết tích theo dõi nào cả. 

Lúc Khả Nam gọi cho Mẫn Như thì hai người họ dừng xe nghỉ ngơi gần một công viên bên đường. Con đường này chạy một thêm khoảng nữa thì về đến shop hoa nên Thẩm Dương chạy xe rất nhanh khoảng mười phút đã đưa Mẫn Như về được cửa hàng bán hoa. 

Sau đó hắn trả xe máy lại cho cô, một bóng dáng cao ráo mở cửa chiếc BMW mến yêu đang đậu sẵn, nổ máy xe cầm tay lái hắn di chuyển xe thì thấy có một chiếc xe hơi chắn đường, Thẩm Dương bóp còi xe ra hiệu cho chiếc xe hơi đó nhường đường cho xe hắn chạy đi. Chiếc xe hơi kia lăn bánh nhích lên một chút thuận tiện cho xe Thẩm Dương đi qua. 

Đó chính là chiếc xe hơi Crosstrek đang quan sát nhất cử nhất động của Mẫn Như trong cửa hàng bán hoa. 

Người phụ nữ ngồi bên trong mở điện thoại gọi cho ông chủ của mình. Đầu dây bên kia hồi đáp rất nhanh chưa đến mười giây đã nhấc máy.

- Ông chủ! Cô ấy đã về đến nơi! – giọng nhỏ nhẹ mà cứng ngắc

- Uhm! Hai người quay về được rồi! Cô ấy cứ để tôi lo! – Chính Uy bên đây nói không nhanh không chậm tiếp tục làm việc

- Vâng!

Cúp điện thoại xong, người phụ nữ gỡ kính mát ra rồi nói với người đàn ông đang ở vị trí lái xe:

- Siven! Lái xe trở về tập đoàn! 

Mẫn Như dọn dẹp cửa hàng lại cho ngăn nắp, cửa hàng chưa tới giờ cao điểm đông khách cô bưng ra một cái rổ mây chứa đựng ruy băng, nơ.... đặt lên bàn. Đây là những phụ kiện cô đi siêu thị mua được trông chúng vô cùng đẹp mắt. 

Bối Bối được tên Thẩm Dương mua cho nhà búp bê và hai chị em búp bê liền thích thú bắt cô phải may nào là váy dạ hội quần áo đẹp cho búp bê. Mẫn Như có một cô con gái bé nhỏ dĩ nhiên là cô đồng ý may trang phục cho búp bê  của cô bé nhưng cô sẽ không làm tất cả. 

Bối Bối sẽ được cô dạy cách xỏ kim rồi tập khâu từng mũi kim trước khi chính thức may trang phục cho búp bê. Con gái cô nên biết những việc này sớm để bàn tay mềm mại có thể linh hoạt nhiều hơn. 

Cô muốn mình có vai trò như một người bạn đối với các con để có thể làm được điều này, không cách nào khác hơn là  tạo được sự gần gũi, thân mật, tin tưởng ở bọn trẻ để chúng có thể dễ dàng chia sẻ những tâm tư, tình cảm của mình.  

Lạc Lạc là đứa trẻ nhát gan nhưng lại không để người ta nhìn được tâm tư của nó. Mẫn Như phải có biện pháp mềm dẻo với cậu bé không thôi hiệu quả sẽ đi ngược lại. Cô đang sợ hãi với tính cách này của con trai mình chắc chắn tính cách này là giống người cha độc tài Tiêu Chính Uy mà ra.

Mẫn Như lắc đầu ngao ngán không suy nghĩ về anh nữa tiếp tục chọn phụ kiện đẹp mắt nhất đem về nhà cho Bối Bối lựa đính vào váy dạ hội búp bê. Cô nhớ lại lời con gái nói mà cười mỉm 

“Sao con không lựa mà bắt mẹ lựa”

“Con tin tưởng đôi mắt biết nhìn của mami, mẹ có đôi mắt “hỏa nhãn kim tinh” của tôn ngộ không”

“Tôn ngộ không chỉ là nhân vật trong truyện mẹ đã từng đọc không có thật”

“Dù mami có nói gì con vẫn tin tưởng đôi mắt của mẹ”

Cô ngã ngửa với lời nói của con gái những câu chuyện cô kể cho bọn trẻ nghe có liên quan vài phần ở thế giới thật. 

Con bé không yêu thích Nàng Tiên Cá, Công Chúa Ngủ Trong Rừng hay Nàng Bạch Tuyết và Bảy chú lùn như đứa bé gái khác mà lại thần tượng Tôn Ngộ Không trong truyện Tây Du Kí đã vậy còn đem cô so sánh có đôi mắt như Tôn Ngộ Không thật không thể tưởng được.

Mẫn Như ngồi làm việc được một lúc thì đến giờ cao điểm có khách đến mua hoa. Cô bỏ riêng những phụ kiện mình lựa cẩn thận rồi cất cái rổ mây đi và trở lại công việc bán hoa của mình, cùng lúc đó Khả Nam cũng quay về. 

-----

- Mami! Con và Lạc Lạc dọn chén lên rồi! Còn thức ăn thôi ạ! – Bối Bối chạy xuống bếp nói giọng đầy tự tin

- Giỏi lắm! Hai đứa làm việc rất hiệu quả! Lát nữa sẽ cho các con coi phim sau giờ học bài – Mẫn Như đang bận rộn chiên cá

- Yeah! Mẹ là nhất! – Hai đứa nhóc đồng thanh đáp

Món cuối cùng là canh cũng xong, cô cẩn thẩn để lên bàn ăn, gọi bọn trẻ đi rửa tay rồi bắt đầu ăn cơm tối.

Bữa tối của ba người rất vui vẻ, Lạc Lạc và Bối Bối kể hôm nay bọn trẻ đã học và được làm những gì. Cô giáo còn khen là hai anh em làm toán rất nhanh và chính xác còn có một vài bạn nữ bắt đầu để ý đến Lạc Lạc rồi. 

Cô mới đùa tại sao chỉ có Lạc Lạc còn Bối Bối của cô đâu? 

Lạc Lạc mới cười rung cả cái ghế ngồi, Bối Bối im lặng ngay lập tức, gặng hỏi mãi thì ra con gái cô trong lớp không có hình tượng của một cô bé dịu dàng trong mắt các bạn nam cùng lớp mà là một “siêu quậy” con bé vô cùng nghịch ngợm gây ra nhiều trò đùa làm cho các bạn nam cùng lớp phải sợ hãi, chịu thua trước những trò mà con bé bày ra.

Mẫn Như cười nhưng không dám cười thành tiếng, ai mà ngờ rằng mới đi học được một vài tuần mà bọn trẻ hòa nhập vô cùng nhanh. 

“Ting teng”

“Ting teng”

Chuông cửa nhà reo lên hoãn lại cuộc nói chuyện của ba mẹ con. Mẫn Như định đứng lên ra mở cửa thì Bối Bối nhanh chân hơn chạy ra. Chắc chắn là đang xấu hổ đây mà mới ba chân bốn cẳng chạy nhanh thật nhanh ra mở cửa không muốn bị anh trai và mẹ cười châm chọc.

- Mẹ! – Bối Bối tự nhiên gọi cô thật to

- Ai thế Bối Bối? – Mẫn Như 

- Là là....!!!! – Con bé ngạc nhiên xen lẫn hoảng sợ