Mẫn Như Trở Lại

Chương 39




Cửa phòng được mở ra, Mẫn Như mệt mỏi đi vào, cô không để ý tiếng động mở cửa của cô làm cho Thẩm Dương đang ngủ ở ghế salon giật mình tỉnh dậy. Bị người khác quấy rầy giấc ngủ, anh tựa hồ cực kỳ khó chịu, trở mình bật dậy, Thẩm Dương nửa tỉnh nửa mơ thấy bóng dáng của Mẫn Như đang khép cửa.

- Rất đúng giờ! Cô đã bỏ đi đâu suốt một bữa tối! Mọi người đều rất lo lắng cho cô!!! – Thẩm Dương nhìn đồng hồ chỉ 12h30 trên tay khuôn mặt có chút châm chọc nồng đậm sự lo lắng, không hài lòng với người con gái đang đứng trước mắt này.

- Có một sự cố xảy ra!! Tôi gặp tai nạn cũng chỉ vừa mới tỉnh thôi! – Mẫn Như cố giải thích cho Thẩm Dương hiểu. Cả người cô như muốn tan rã không có sức để đôi co cãi nhau với hắn.

- Cô nói cái gì? Bây giờ người của cô có bị thương nặng không? – Thẩm Dương sốt ruột nhìn về phía cô quan sát.

- Điện thoại đã bị rớt mất lúc tôi chạy trốn tên ôn dịch kia! Sau đó bị tai nạn và bất tỉnh nhân sự! Nhìn qua chắc là không có! Lúc tôi tỉnh dậy thì thấy mình ở nhà hắn – Cô ngồi vào ghế lập tức rót mội ly nước rồi hồi tưởng lại chuyện vào lúc nãy

- Tên ôn dịch mà cô nói là Tiêu Chính Uy? Hai người đã....! – Thẩm Dương muốn khẳng định mình suy nghĩ là đúng sau cuộc gọi điện từ máy của Chính Uy đến cho Lạc Lạc.

- Phải! Anh ta đã nhìn thấy tôi nhưng không có chuyện gặp nhau tâm tình như anh nghĩ! Tôi đã phải bỏ chạy như một con vật quý hiếm bị anh ta săn bắt suốt một giờ đồng hồ - Mẫn Như bất mãn kể lại chính hắn làm cô sống dở chết dở vào hôm nay.

- Tôi không nghĩ anh ta lại để cho cô trở về dễ dàng như vậy! Sau khi cô dắt hai đứa nhỏ mất tích không để lại hơi thở lưu lại! – Thẩm Dương có chút bật cười vì lời nói của cô có chút hờn dỗi chứ không phải trách móc.

- Được rồi! Ngày mai hãy đem sự việc này nói rõ với bà và mẹ tôi! Nghe cô mất tích họ rất lo lắng tôi phải khuyên mãi họ mới đi nghỉ! Bọn trẻ ngủ được một giấc rồi không nên đánh thức chúng! Tôi sẽ đưa cô về - Thẩm Dương đứng dậy vớ lấy cái áo khoác đặt sẵn trên vịn ghế choàng vào người.

- Cảm ơn anh, bà và dì! Nếu không có mọi người bọn trẻ sẽ rất sợ hãi khi tôi vắng lâu như vậy!

Hắn cùng cô ra ngoài, đóng nhẹ cánh cửa, tiễn Mẫn Như tới tận cửa nhà của cô. Hai người nói vài câu rồi Mẫn Như chào tạm biệt đi vào trong, cô vào nhà khóa cửa lại hắn mới yên tâm mà quay trở về tầng dưới.

Mẫn Như vào trong cả người cô nhức mỏi không thôi! Cô đang lo lắng chuỗi ngày bình yên của mẹ con cô sắp không còn. Tiêu Chính Uy anh là người thâm độc, hôm nay nhẹ nhàng nhưng có thể mai sẽ rất tàn nhẫn. Cô không dám tin vào vận may của mình mãi sẽ có không bằng nghĩ ra một cách nào đó rồi đi thương lượng với anh. Bằng mọi giá cô không để đánh mất Lạc Lạc và Bối Bối, đều là tâm can một phần của trái tim cô.

--- -------

Sáng hôm sau....

Mẫn Như thức dậy rất sớm, cô không tài nào ngủ được, Mẫn Như đến gõ cửa Thẩm gia vào lúc sáu giờ bốn lăm phút sáng. Cô tưởng đã đánh thức giấc ngủ của mọi người nhưng thật sự thì nghe tin cô trở về bình an bà nội và bà Thẩm đã muốn sang nhà cô nhưng sợ quấy rầy cô, họ mới chần chừ ở nhà, không ngờ cô lại tới.

Vừa mở cửa, bọn trẻ ùa ra khóc như mưa, thút thít ở vạt áo cô, trách móc cô bỏ rơi bọn chúng. Mẫn Như vừa thương vừa cười, xoa đầu hai đứa trẻ.

- Mẹ xin lỗi hai đứa! Hôm qua mẹ thật sự không cố ý! Gặp phải một sự cố nhỏ mà quay về trễ! Sẽ không có lần sau! Mẹ hứa với các con! Ngoan nào đừng khóc nữa có ai nói khi hai thiên thần của mẹ khóc sẽ rất xấu không!!! – Mẫn Như đùa giỡn xoa đi sự bất an trong lòng bọn trẻ.

- Mẹ hai đứa nói phải đấy! Mau lau nước mắt đi nhà bà sắp thành biến thành dòng sông mất thôi! – Bà Thầm trong phòng bếp đi lên, bà đang làm cô ăn sáng cho mọi người.

Sau khi ăn sáng xong, đưa bọn trẻ đến trường, cô quay về Thẩm gia nói chuyện với mọi người, cô đã làm họ lo lắng bất an không thôi. Bà nội tuổi rất cao không nên gặp chuyện kích động như hôm qua.

Cô kể lại chuyện hôm qua cho mọi người nghe, xin lỗi vì sự bất cẩn của mình. Thẩm Dương không nói gì, Bà Thẩm suýt bật khóc, bà nội Thẩm gõ đầu mắng cô thật ngốc nghếch! Tại sao cô lại mất bình tĩnh mạo hiểm đến mức mà chạy đi làm xe tải sắp cướp đi sinh mạng của cô.

Sau sự việc này, mọi người đều thương - đồng cảm cho Mẫn Như nhiều hơn, có trách mắng thì cũng nhẹ không nặng nề, vì muốn thoát khỏi tay của Tiêu Chính Uy mà cô lại hành động ngốc nghếch như thế. Chắc vì bản năng sợ bị bắt lại của một con người đang chơi một trò chơi trốn tìm.

--- ----

Tối hôm qua, tài xế đưa cô về được anh ngầm đồng ý nên tài xế mới thả cô đi dễ dàng như vậy. Mẫn Như không biết rằng, nhờ cuộc gọi ban nãy mà anh đã định vị được nơi ở của cô, qua rà soát đây là nơi an ninh ổn định thế nhưng Chính Uy muốn đưa ba người đến biệt thự họ Tiêu sống – dù sao đây cũng là nơi rộng lớn, tiện lợi hơn tòa nhà cô đang ở. Cũng thuận lợi việc canh giữ cô không thể chạy trốn lần nữa.

Anh có một cuộc họp cực kỳ quan trọng vào ngày hôm nay, mới đó đã cận kề ngày khai mạc buổi lễ, càng sát ngày công việc của anh bận rộn đến nỗi chắc chắn sẽ không chú ý được ba mẹ con họ. Mẫn Như cô càng ngày càng tinh quái, anh chỉ cần sơ sót lập tức cô sẽ có cơ hội dở trò ngay. Tiêu Chính Uy nhìn tập tài liệu tổ chức của buổi lễ, trong đầu vẫn miên man suy nghĩ dự liệu đối phó với Mẫn Như.

--- ----

Thời gian thấm thoát – ba ngày sau....

Mẫn Như hôm nay ở cửa hàng hoa, một tay cầm cành hoa hồng một tay thì cắt, hành động lặp đi lặp lại rất đều đặn, chỉ là nhìn kĩ đôi mắt cô đang thẫn thờ. Sau tối hôm đó, anh không tìm đến cô, có khi nào đã buông tha cho cô.

Mẫn Như lắc đầu dẹp tan cái suy nghĩ ngớ ngẩn đó, anh là ai, anh luôn là người nguy hiểm, thủ đoạn vô biên, có chết cũng sẽ không buông tha cho người dám dở thủ đoạn đối phó anh. Vậy mà cô lại là người dở trò bỏ trốn gây kích động đến tổng giám đốc Tiêu thị, chắc chắn sẽ không thoát khỏi bàn tay của anh.

Cô ước gì hôm đó không xuất hiện ở cửa hàng thức ăn nhanh, cô sẽ không đau đầu như hiện tại.

Cô nghe Thẩm Dương nói qua, buổi lễ của thành phố D sắp được tổ chức, có sự đóng góp của Tiêu thị, cô đã rõ nguyên nhân vì sao anh lại xuất hiện ở thành phố D. Cái buổi lễ chết tiệt ấy đã làm sự bình yên của ba mẹ con cô tan nát, Mẫn Như cười bi ai trong lòng không thôi.

Bọn trẻ ngoài miệng luôn nói không cần sự che chở, quan tâm của cha ruột chính là Tiêu chết bầm kia. Nhưng trong lòng bọn trẻ khao khát biết bao được anh yêu thương ôm vào trong bàn tay ấm, đưa rước bọn trẻ, chơi đùa hay tối đến sẽ có người dạy chúng làm bài tập. Cả Bối Bối, Lạc Lạc của cô dù là con gái hay con trai đều cần cái điều bình dị đến đỗi thiêng liêng ấy.

Cô là một người mẹ trẻ đơn thân, dĩ nhiên sẽ đóng vai trò là một người cha, người đàn ông, người anh trong gia đình. Cái điều thiết yếu nhất là cô có làm cách nào, đóng góp xây dựng ra sao thì vai trò của một người đàn ông trong một tổ ấm là một hình bóng vĩnh hằng. Nó tồn tại mãi mãi trong sự sống lẫn hơi thở của một gia đình.

Nghĩ đi nghĩ lại hai bảo bối nhà này có đủ mọi thứ chỉ có cái thứ tình cảm kia là không được trọn vẹn, cô tức giận giùm các con của mình. Anh quá ích kỷ, quá độc tài, tàn nhẫn chăng, ngay cả máu mủ của mình mà anh cũng không đưa mắt quan tâm đến một lần nào trong quá trình lớn lên của bọn trẻ.

Cô đã có một cái cớ giành lấy con với anh nếu thật sự hai người hầu tòa về việc tranh giành nuôi con. Anh đã có chị gái của cô, giữa hai người là tình yêu nam nữ tự nguyện, việc đám cưới sau rồi có baby theo luật tự nhiên là điều không tránh khỏi. Vậy cần gì anh phải nuôi dưỡng bọn trẻ, cô đã không phải là Mẫn Như, và càng không phải là một bà mẹ vô trách nhiệm, cô sẽ đấu tranh với người muốn chia cắt ba mẹ con cô tới cùng.

Mẫn Như suy nghĩ tư tưởng đấu tranh quá quyết liệt, quá mãnh mẽ mà những cây bông hồng sau đó bị cô hì hục cắt tả tơi còn đầu nụ hoa hồng. Khả Nam đi giao hoa trở về, thời tiết ở ngoài đã nóng cháy rực muốn thiêu luôn bộ tóc mới của cô ấy, lại bước vô cửa hàng bầu không khí còn muốn thiêu sống cả người ở trong lẫn hoa cỏ trong cửa hàng. Nhìn vào Mẫn Như như có một ngọn lửa bùng cháy dữ dội đang giết chết đi số hoa phải giao gấp trong chiều nay, Khả Nam hốt hoảng hét toáng lên

- Ngô Mẫn Như! Cậu định phá hết tiền đồ của chúng ta sao!

Tiếng la làm Mẫn Như thất kinh hồn vía trở lại, nhìn xuống thành quả mà cô làm ra:

- Aaaa! Chết rồi! Mình không phải cố ý! Nam Nam à mau giúp mình gom lại những bông hoa mình làm rồi!!!!

Mẫn Như nhanh tay dọn lại cái chỗ hoa mà cô vừa hủy hoại không một chút thương tiếc. Cô bị tên Tiêu chết bầm ấy ảnh hưởng rồi, phải nói là gặp hắn hay nghĩ tới hắn thì số mạng của lại đen liền aaaa!!!! Mẫn Như chửi rủa trong lòng.

- Cậu! Thật hết nói nổi! Chiều nay chúng ta biết đào đâu ra số hoa còn lại – Khả Nam chút ăn tươi nuốt sống nhìn Mẫn Như.

- Nam Nam à!!! Tớ không phải cố ý mà là do tớ đang....!!!! – Mẫn Như cúi gầm hối lỗi với Khả Nam

- Đang mơ về tổng giám đốc Tiêu thị chứ gì!

- Sao cậu biết! – Mẫn Như ngạc nhiên trố mắt

- Tớ hiểu cậu quá mà!!! – Khả Nam đắc ý cười ha hả

- Nói cho cùng câu biết tớ suy nghĩ vế hắn nhưng là đang nghĩ về cách đối phó đó dì 2 của tôi ơi!!! – Mẫn Như búng vào trán của Khả Nam

- A ui! Tớ chưa nói hết mà! Cậu ra tay thiệt nhẫn tâm với tớ! Qúa đau đó biết không! Cậu... Cậu mau đi tìm cái chỗ hoa còn lại đi hoa hồng này thuộc loại hoa hiếm, ít người bán, tớ tìm được phải là một thiên tài rồi. Vậy mà bị hủy cho tơi tả! Nếu không đền chỗ hoa đó cho tớ, tớ sẽ không tha cho cậu đâu!!!– Khả Nam hờn dỗi nhìn Mẫn Như.

- Rồi! Tớ xin lỗi! Lát nữa tớ sẽ đi mua! Đừng nóng giận cậu có nếp nhăn rồi mấy anh chàng handsome sẽ bỏ qua cậu đấy há há – Mẫn Như cười phá lên

- Cậu cậu dám chê tớ sao!!!