Lưu Niên Tự Thủy

Chương 4




Cô nhi viện Hy Vọng nằm ở dưới chân núi Phượng Hoàng tại thành phố S, phía nam giáp với hồ Lạc Nhạn đầy thơ mộng. Nước xanh nối trời, phong cảnh u nhã, cảnh sắc nơi đây cùng với nội thành buôn bán sầm uất quả thật khác biệt, nhiều hơn một phần tĩnh mịch, thiếu đi một phần huyên náo. Hiện tại, quyền sở hữu đất của cô nhi viện thuộc về viện trưởng Thành Cẩm Vinh. Nói đến Thành Cẩm Vinh này, cũng là người có cuộc đời thăng trầm. Thành Cẩm Vinh sinh ra trong gia đình thương nhân, thời còn niên thiếu thì gia cảnh sung túc, áo cơm không lo. Ai ngờ nửa đường gia đình xuống dốc, cha Thành Cẩm Vinh qua đời. Sau khi chết đi cũng không giữ lại cái gì, chỉ có mảnh đất dưới chân núi Phượng Hoàng kia. Thành Cẩm Vinh có nhiệt huyết với thiện nguyện, liền dùng mảnh đất đó xây dựng cô nhi viện Hy Vọng.

Nghe Trần Bình tỉ mỉ báo cáo, nhìn tài liệu trong tay, Lệ Hàn Bân cười lạnh, khó trách tập đoàn Mita phí hết tâm tư cũng muốn lấy cho được mảnh đất này, hóa ra là nơi đắc địa như vậy. Tựa núi giáp sông, cảnh quan tú lệ. Giả như dùng mảnh đất này xây dựng khu du lịch, biệt thự ven hồ... lợi nhuận sẽ gấp bao nhiêu lần?

"Trần Bình, đây là chi phiếu mười triệu, cậu đi tìm Thành Cẩm Vinh đàm phán. Cần phải ra giá cao hơn các nhà đầu tư khác để thu mua mảnh đất kia!"

"Vâng, tôi đã biết!" Tiếp nhận chi phiếu Lệ Hàn Bân đưa, Trần Bình quay người rời đi.

Lệ Hàn Bân nhìn tư liệu trên tay thật lâu: "Thành Cẩm Vinh, tình thế buộc tôi phải lấy mảnh đất này của ông!"

"Viện trưởng Thành, cái bàn bọn nhỏ làm hỏng cháu đã sửa xong. Có điều bàn này dùng cũng lâu rồi, không nên sửa chữa lại nữa." Mẫn Hướng Hàng buông đồ nghề trong tay, vui vẻ nhận trà Thành Cẩm Vinh mang tới.

"Tiểu Mẫn, cảm ơn cháu, bình thường cháu vẫn quyên tiền quyên đồ dùng cho cô nhi viện, bây giờ mấy việc lông gà vỏ tỏi như sửa chữa cái bàn cũng làm phiền đến cháu, viện trưởng ta đây đúng thật là càng già càng vô dụng". Thành Cẩm Vinh hòa ái nói.

Quay đầu nhìn lại cái bàn đã không còn cách nào sửa chữa nữa, Mẫn Hướng Hàng nói: "Viện trưởng Thành, cháu tiện tay thì làm thôi, không có phiền phức gì đâu. Đúng rồi, tại sao bác không mua bàn mới? Hay tài chính của cô nhi viện có chuyện gì? Nếu như vậy, cháu có thể kêu gọi các bạn đại học quyên tiền. Ở phương diện từ thiện này, bọn họ cũng đều là người giàu lòng từ ái..."

Thành Cẩm Vinh cắt ngang lời nói của Mẫn Hướng Hàng: "Chẳng phải chỉ là hỏng mấy cái bàn thôi sao? Không cần làm lớn chuyện. Tình trạng trước mắt của cô nhi viện, ừm, bác vẫn có thể ứng phó!"

Mẫn Hướng Hàng nhìn khuôn mặt ngây thơ tươi cười của bọn nhỏ trước mắt, trong lòng mềm nhũn. Đã từng, người kia cười đến ngây ngô thơ dại như thế... Lúc này, có một thằng bé trai mập mạp phát hiện Mẫn Hướng Hàng đang tránh ở một bên nói chuyện với viện trưởng, liền lon ton chạy tới kéo tay Mẫn Hướng Hàng, ầm ĩ muốn Mẫn Hướng Hàng chơi trốn tìm cùng bọn nó... Tiếng cười đùa chốc chốc lại vang vọng dưới chân núi Phượng Hoàng.

Chỉ là, bầu trời lúc nào cũng đặc biệt tươi đẹp trước dông bão.

Mẫn Hướng Hàng chân trước vừa đi, Trần Bình chân sau đã mang theo người tới cô nhi viện.

Ngồi trong phòng làm việc của viện trưởng, Trần Bình nhấp một ngụm trà, tiếp đó liền đưa chi phiếu đã sớm chuẩn bị xong cho Thành Cẩm Vinh.

"Có ý gì?"

"Tôi nghĩ viện trưởng Thành là người thông minh, tôi sẽ nói thẳng vào vấn đề. Tôi họ Trần, gần đây công ty của chúng tôi muốn mua lại mảnh đất cô nhi viện này, nguyện ý ra giá cao, đây là giá cả, ông xem một chút, nếu chưa hài lòng chúng ta có thể..."

Thành Cẩm Vinh hừ lạnh một tiếng: "Thật xin lỗi, anh Trần, mảnh đất này là do tổ tiên lưu lại, thứ cho tôi không thể bán trao tay, nếu không còn việc gì, tôi xin phép không tiếp!"

Hàm ý hạ lệnh đuổi khách.

Trần Bình cũng đã sớm chuẩn bị: "Ngài Thành này, nghe nói tài chính của quý viện hình như có chút vấn đề thì phải..."

Mắt thấy người trẻ tuổi này vẫn không chịu từ bỏ ý đồ, Thành Cẩm Vinh dứt khoát không để ý mặt mũi: "Không cần biết thật sự có xảy ra vấn đề hay không, đây cũng là chuyện của riêng tôi, không cần người ngoài quan tâm! Tôi còn có việc khác, anh Trần có thể đi vãn cảnh xung quanh một chút, cảnh đẹp ở núi Phượng Hoàng này đã cuốn hút rất nhiều người đấy!"

Lần đầu đàm phán thất bại, Trần Bình không thể làm gì khác ngoài việc rời đi...

Văn phòng Lệ Hàn Bân.

"Đã sớm ngờ tới mảnh đất kia của Thành Cẩm Vinh không phải chỉ dùng tiền là có thể mua được". Lệ Hàn Bân bày ra bộ dáng đã sáng tỏ từ lâu. "Nếu như có thể dùng tiền giải quyết, vậy thì trước khi tôi về nước mảnh đất đó đã sớm bị người khác mua rồi. Đâu đến phiên chúng ta? Người đặc biệt phải dùng thủ đoạn đặc biệt! Trần Bình, cậu tiếp tục điều tra về tài chính của cô nhi viện Hy Vọng, có vấn đề gì lập tức báo lại cho tôi".

"Vâng".

Xem ra, tự bản thân mình phải đi gặp viện trưởng Thành kia mới được.

Cuối tuần, trên con đường nhỏ, Lệ Hàn Bân lái xe tới cô nhi viện Hy Vọng. Dần dần cách xa nội thành huyên náo, nơi này không có nhà cao tầng vút tầm mắt, cũng không có phố xá bát nháo ồn ào, chỉ có núi lạnh xanh biếc, thu thủy lững lờ*. Mặc dù đã tiến vào mùa thu, trong rừng vẫn có cây già cao ngút tầng mây, xanh tươi um tùm, thỉnh thoảng vọng đến vài tiếng chim hót không rõ tên. Không khí chung quanh ngập tràn hương bùn đất trong lành, lay động mãnh liệt Lệ Hàn Bân...

Cuối cùng đến trước cổng cô nhi viện Hy Vọng, lại ngoài ý muốn đụng phải Mẫn Hướng Hàng kể từ lần từ biệt trước đã gần hai tháng không liên lạc...

Hết chương 3

Raph: Trong lúc tra cứu xem cách người Trung dùng từ để chuyển ngữ cho phù hợp với nguyên tác "hàn sơn thương thúy, thu thủy sàn viên" (寒山苍翠, 秋水潺湲 / đã đc dịch thành "núi lạnh xanh biếc, thu thủy lững lờ" như trong truyện), ta tìm được vần thơ này có văn phong tương tự:

"Hàn sơn chuyển thương thúy

Thu thủy nhật sàn viên"

Trong bài "Nhàn cư ở Võng Xuyên tặng tú tài Bùi Địch" của Vương Duy (thơ ngũ ngôn bát cú thời Thịnh Đường):

"寒山轉蒼翠,秋水日潺湲。

倚仗柴門外,臨風聽暮蟬。

渡頭餘落日,墟裡上孤煙。

復值接輿醉,狂歌五柳前。"

Dịch thơ:

"Núi lạnh ra màu biếc,

Sông thu ngày cuộn dòng.

Ve ngân chiều gió lộng,

Gậy chống cửa sài trông.

Làng xóm khói thưa thớt,

Bến đò nhạt nắng hồng.

Tiếp Dư gặp ngất ngưởng,

Trước Ngũ Liễu ca ngông."

Bao nhiêu thế kỉ qua đi rồi mà cái kiểu miêu tả mô phạm này vẫn tồn tại nhỉ:v