Lưu Niên Tự Thủy

Chương 3




Byron có câu thơ:

If I should meet thee

After long years,

how should I greet thee?

With silence and tears.*

(Dịch thơ:

Nếu em còn gặp anh

Sau nghìn trùng xa cách

Biết chào anh thế nào

Hay lặng thầm nước mắt.)

Đón lấy ánh nhìn của Mẫn Hướng Hàng, trong đầu đã tưởng tượng qua vô số hình ảnh trùng phùng, không ngờ lại trong chạng vạng tối đầu thu thế này tình cờ gặp lại. Ráng chiều phủ thêm cho bầu trời một tầng son phấn, mặt trời lặn phía tây dát lên vạn vật một lớp viền vàng. Không hề có ánh sáng mãnh liệt chiếu lên bóng hình Mẫn Hướng Hàng, trong thoáng chốc lại có cảm giác không chân thực. Lệ Hàn Bân nhìn đến mức có chút say.

Mẫn Hướng Hàng cũng đang cẩn thận đánh giá Lệ Hàn Bân nhiều năm không gặp, ánh mắt của cậu ấy mặc dù không sáng trong như trước kia, lại tựa như mang lực hấp dẫn mạnh mẽ của lỗ đen, trong nháy mắt sẽ hút vào tất thảy thất tình lục dục. Gương mặt trẻ con đáng yêu năm đó, bây giờ cũng đã góc cạnh rõ ràng, lộ ra sự cương nghị... Cậu ấy, tựa hồ gầy hơn so với trước kia.

Cuối cùng, vẫn là Lệ Gia Kỳ ngồi trên xe lăn phá vỡ tình thế im lặng kỳ lạ.

"Anh, anh trở về khi nào vậy?" Lệ Gia Kỳ nhẹ nhàng nói, "Em cùng ba đều rất nhớ anh..." Thanh âm càng nói càng nhỏ, cuối cùng nhẹ đến như không nghe được.

Ánh mắt cậu dời khỏi Mẫn Hướng Hàng, nhìn em gái của mình. Mặc dù mình hận cái nhà kia, hận người đàn bà kia, mặc dù Gia Kỳ là do người đàn bà đó sinh ra, thế nhưng từ nhỏ cậu đã rất thân thiết với người em gái cùng cha khác mẹ này. Đứa nhỏ nào ức hiếp cậu, Gia Kỳ sẽ "bảo vệ" người anh tự ti lớn hơn cô ấy này. Khi đó Gia Kỳ thích cười, thích chơi, thích náo động. Chứ không phải giống hiện tại, như con rối mất đi dây cót lẳng lặng ngồi trên ghế.

Hối hận cùng tiếc thương ập tới: "Gia Kỳ, chân của em... Vẫn không giữ được sao? Anh... thật xin lỗi."

Gia Kỳ nhìn như thoải mái nói: "Anh, nhiều năm như vậy em đã không còn trách anh, thật sự. Dù sao ai cũng đều không muốn xảy ra chuyện như vậy..."

Mắt thấy hai người này càng nói càng thương cảm, Mẫn Hướng Hàng đứng ở một bên đề nghị bây giờ đã là thời gian dùng bữa, không bằng mọi người cùng nhau đi ăn bữa tối.

Nằm ở ngoại ô thành phố, nhà hàng này có những món ăn riêng của thành phố S với công thức bí mật, tươi ngon, không dễ ngán. Mẫn Hướng Hàng kẹp thìa thủy tinh bóc vỏ tôm cho Lệ Hàn Bân, "Ăn nhiều một chút, ở nước ngoài không thể thường xuyên thưởng thức đồ ăn quê hương!"

Lệ Hàn Bân ngẩn người, cảm động một hồi, lấy đũa gắp lấy, cẩn thận nhấm nháp món tôm bóc nõn như cao lương mỹ vị. "Cảm ơn".

Mẫn Hướng Hàng nhìn người trước mắt vẫn là tướng ăn như khi còn nhỏ, khóe miệng lộ ra một nụ cười mơ hồ mà ngay bản thân anh cũng không phát hiện.

Gia Kỳ nhìn Mẫn Hướng Hàng, trong lòng rối bời. Hướng Hàng, anh đã bao lâu chưa cười thật lòng như vậy? Hình như là sau khi anh trai rời đi...

Gắp miếng thịt bò tiêu đen gần mình vào bát anh ấy: "Anh Hướng Hàng, anh thích ăn thịt bò nhất."

Mẫn Hướng Hàng theo thói quen giơ tay lên xoa đầu Gia Kỳ, "Em đúng là hiểu anh, Gia Kỳ." Thuận tiện cũng múc cho Gia Kỳ một bát súp bò sốt vang.

Sự ăn ý của hai người trước mặt, tâm tư thiếu nữ của Gia Kỳ, cậu nhìn không sót chút nào. Lệ Hàn Bân từ lâu đã biết em gái mình yêu Mẫn Hướng Hàng say đắm. Chỉ là Mẫn Hướng Hàng đầu gỗ kia có biết hay không?

Buổi tiệc nào cũng phải kết thúc, bữa tối cứ như vậy kết thúc trong bầu không khí không mặn không nhạt, lúc tạm biệt, Gia Kỳ quan tâm hỏi: "Anh, anh thật sự không có ý định trở về với em? Mặc dù mẹ em..."

Lệ Hàn Bân học động tác của Mẫn Hướng Hàng, xoa đầu Gia Kỳ, nói khẽ: "Không được, chi nhánh công ty thành phố S đã sắp xếp nhà nghỉ cho anh, nếu như em muốn, lúc nào cũng có thể đến nhà nghỉ tìm anh." Nói xong kín đáo đưa cho Gia Kỳ danh thiếp của mình.

Nhìn anh em bọn họ lưu luyến không rời, Mẫn Hướng Hàng nghĩ, mẹ Gia Kỳ năm đó nói Lệ Hàn Bân hại Lệ Gia Kỳ thành tàn phế là không thật.

"Hàn Bân, đây là danh thiếp của anh. Nhiều năm trước chúng ta là bạn bè, nhiều năm sau chúng ta vẫn là bạn bè. Bạn bè là phải giữ liên lạc, ha ha."

"Hàn Bân"..... Sau khi về nước, đây là lần đầu tiên Lệ Hàn Bân nghe được Mẫn Hướng Hàng gọi tên của mình, sửng sốt mãi sau mới hồi phục lại tinh thần, máy móc lấy ra danh thiếp của mình đưa cho Mẫn Hướng Hàng.

Sau đó Mẫn Hướng Hàng đưa Lệ Gia Kỳ về, còn Lệ Hàn Bân tự mình lái xe tới nhà nghỉ. Mẫn Hướng Hàng cẩn thận bế Gia Kỳ lên xe lăn, mặt Gia Kỳ một trận ửng đỏ nhàn nhạt. Thỉnh thoảng người trên đường đi nghị luận, cảm thấy đôi kia đúng là tiên đồng ngọc nữ. Mình đã rời xa bọn họ tám năm, khoảng thời gian tám năm ấy có thể khiến cho hai người trẻ tuổi tâm sát lại gần nhau.

Lệ Hàn Bân quay người rời đi, đem danh thiếp vừa rồi Mẫn Hướng Hàng đưa cho cậu xé nát ném vào thùng rác, tựa như đem tấm lòng khi còn nhỏ lặng lẽ chôn kín dưới đáy lòng... Quyết tâm trả thù nhà họ Lệ, duy chỉ có Gia Kỳ, em gái của cậu, cậu cướp đi tự do của em ấy, sao có thể nhẫn tâm lại đoạt đi tình yêu của em ấy?

Thời gian sau đó bình lặng trôi đi, Lệ Hàn Bân như truyền thuyết mạnh mẽ kiên quyết, trong hơn một tháng ngắn ngủi liền đem kết quả kinh doanh của chi nhánh công ty tại thành phố S tăng lên mấy trăm phần trăm. Nhân viên cấp dưới đều sùng bái vị tổng giám đốc mới trẻ tuổi giàu có, làm việc thần bí này.

Hôm nay Lệ Hàn Bân lại thành công thu mua một trong mười công ty bất động sản, "Huống Thị". Lúc ký tên vào văn bản sát nhập, tổng giám đốc lúc trước của Huống Thị – Nhâm Huống Du lại như trút được gánh nặng: "Tôi nói, ai lại có thể có bản lĩnh lớn như vậy, trong khoảng thời gian ngắn ngủi hơn một tháng đã thu mua thành công công ty tôi, hóa ra là thằng nhóc nhà cậu. Xem ra hồi còn ở Anh Quốc đã xem thường cậu, như vậy cũng tốt, anh già này hiện tại nhờ hồng phúc của cậu xin nghỉ hưu sớm, cuối cùng cũng có thể hưởng an nhàn rồi. Ha ha".

Lệ Hàn Bân mặt không cảm xúc nhìn Huống Du, rót cho mình ly rượu vang đỏ: "Tôi sẽ không tiến hành điều chỉnh trên quy mô lớn cơ cấu của công ty các anh, về việc thu mua Huống Thị chúng ta giải quyết nội bộ là được, anh vẫn phải tiếp tục làm tổng giám đốc Huống!"

Nghe Lệ Hàn Bân nói lời này, Huống Du biết kế hoạch xin nghỉ hưu sớm của mình lại khó thành, tức giận mắng to Lệ Hàn Bân là nhà tư bản hút máu. Thu mua công ty của mình không nói, còn muốn tiếp tục bóc lột sức lao động của mình.

Đột nhiên hình như nghĩ tới cái gì, ánh mắt sáng lên, Huống Du giống như hiến vật quý nói cho Lệ Hàn Bân: "Hàn Bân, trước khi cậu về nước, công ty bất động sản lớn nhất nước Mỹ – Mita tìm đối tác tại thành phố S. Rất nhiều công ty cạnh tranh đều không thành công, cậu biết tại sao không?"

Lệ Hàn Bân nhíu mày: "Vì sao?"

Huống Du thở dài: "Bởi vì họ nhìn trúng khu đất ngoại ô thành phố, chính là cô nhi viện Hy Vọng, muốn đầu tư giá cao mua khu đất đó, nhưng lão viện trưởng lại chậm chạp không chịu bán quyền sở hữu đất. Cho nên vị trí đối tác tại thành phố S này vẫn treo lơ lửng giữa trời."

Có thể làm đối tác của Mita, không thể nghi ngờ sẽ làm cho công ty gia tăng thực lực, đến lúc đó, việc thu mua tập đoàn Lịch Thị như hổ thêm cánh, ở trong tầm tay. Lệ Hàn Bân nghĩ đến điều này, khóe miệng lộ ra mỉm cười đầy toan tính, rượu trong ly một hơi cạn sạch, một ít rượu đỏ chưa khô bên khóe miệng vương ra diễm lệ như máu tươi. Quen nhìn Lệ Hàn Bân luôn thờ ơ với mọi thứ, bộ dáng cao ngạo, người trước mắt lúc này lại tràn ngập hơi thở đẫm máu làm cho Huống Du không rét mà run....

Nhấn số trợ lý nội bộ: "Trần Bình, đem tư liệu của cô nhi viện Hy Vọng đến phòng làm việc cho tôi".