Lưu Hương

Chương 105: Việc hứa với anh tôi đã làm xong




Trận đấu đầu tiên của Trù vương tranh bá tái đã chính thức bắt đầu.

Không có gì nghi ngờ, Dịch Bạch Đường thành công thăng cấp, đúng giờ có mặt ở hội trường thi đấu, bắt đầu chờ trận đấu đầu tiên chính thức diễn ra.

Hội trường lần này diễn ra ở khu vực lúc trước Dịch Bạch Đường tham gia tranh tài ở cuộc thi tuyển chọn cấp địa phương, trên thính phòng trống rỗng, trong sân lại chất đầy những chuỗi kệ bếp dài liên miên từ đầu đến cuối, bên trên đài chủ tịch cũng được bố trí ở vị trí cũ, chỉ là giám khảo ngồi ở phía trên đã thay đổi. Lơ lửng giữa không trung chính là đồng hồ tính giờ, yêu cầu của cuộc tranh tài này được viết rất rõ bằng một dải chữ đỏ, ở trên chỉ viết: Nguyên liệu hôm nay: Rau dưa, hoa quả.

Yêu cầu hôm nay là: Làm một món ăn chay có hương vị lan tỏa.

Thời gian: 4 tiếng.

Một tiếng "tinh" vang lên, cuộc thi đấu chính thức bắt đầu.

Trong sân, người dự thi đồng thời hướng người về phía giỏ đựng nguyên liệu!

Chiều mùa hè, không khí khô nóng, mặt trời như lửa.

Trên cây to ngoài cửa sổ, những con ve dưới bóng râm kêu vang vô cùng vui vẻ, nửa còn lại bị mặt trời chiếu rọi lại vô cùng uể oải.

Tâm tình Dịch Bạch Đường có hơi bay ra cảnh vật bên ngoài.

Hắn vẫn còn đang cảm thấy đau đầu.

Thời gian bốn tiếng, vừa tầm hội nghị công ty của cây non kết thúc, hơn nữa còn mất thời gian đến nơi, đợi đến khi đối phương đến được thì món ăn cũng đã nguội rồi.

Ngày hôm qua không nghĩ quá nhiều đã đồng ý; hiện giờ suy nghĩ kĩ lại lại rơi vào tình huống khó xử, việc này dường như cũng không quá dễ làm...

Mà bản thân thì chắc chắn sẽ dùng nghệ thuật nấu ăn để chinh phục thế giới của người đàn ông này, Dịch Bạch Đường chưa từng chịu thua trên mặt này, cho dù là đối với đại ma vương đi nữa thì cũng là khi thua khi thắng.

Quan trọng nhất là, hắn đã đồng ý với Thương Hoài Nghiên rồi thì tuyệt đối không thể nuốt lời được!

Nghĩ tới đây, Dịch Bạch Đường bỗng cảm thấy phấn chấn, cuối cùng cũng coi như giãy giụa ra khỏi cảm giác ngẩn người.

Hắn vừa mới đưa tay đến giỏ đựng nguyên liệu giống như các đầu bếp khác thì lại phát hiện ra trong lúc tinh thần bay xa vừa rồi, hắn đã đặt dưa chuột, cà chua, xà lách lên trên thớt gỗ từ lúc nào không hay, mà trong đám rau dưa này còn kèm theo ba loại hoa quả là táo tây, chuối tiêu, dứa nữa.

Rất thích hợp để làm salad.

Hắn nhìn đồ ăn trước mắt thầm nghĩ như thế.

Vấn đề duy nhất là...

Ánh mắt Dịch Bạch Đường chuyển về dòng chữ đỏ ghi yêu cầu "Hương thơm lan tỏa" kia.

Những thứ này không phải là lựa chọn quá tốt để đạt được hiệu quả hương vị như thế.

Thế nhưng cũng không phải là không có cách nào... Chỉ có một điều phiền toái.

Dịch Bạch Đường đã quyết định.

Đầu tiên, hắn để các loại rau quả cần dùng vào trong thùng ướp lạnh, tiếp theo là nổi lửa, bắt đầu chế biến nước dùng, dùng rượu đỏ làm chất dẫn, cho thêm dấm chua, đường trắng, ngũ vị hương, lá quế, bạc hà, chờ đến khi gia vị đầy đủ thì tiến hành đun nấu, trong quá trình đun nấu, nhiệt độ trong nồi tăng lên, hương vị đạt đến độ kết hợp hoàn hảo cũng theo đó từ từ bay ra.

Lúc này, xung quanh Dịch Bạch Đường cũng có rất nhiều đầu bếp bắt đầu nổi lửa xào rau, trong một khoảng thời gian ngắn, đủ các loại hương vị bao trùm sân thi đấu, cho dù sân bãi đầy đủ, hệ thống thông khí hoạt động hết công suất thì các vị giám khảo trong hội trường vẫn có cảm giác gần như hít thở không thông vô cùng khổ sở.

Giám khảo chủ trì lần này là một vị lão gia tử râu rất dài, đầu tóc bạc trắng.

Vị lão gia tử này những cái khác không nói đến nhưng lại có một cái mũi thính như mũi chó.

Chỉ cần ông nhắm mắt lại là có thể dùng khứu giác nhận biết được hơn 3000 loại nguyên liệu nấu ăn nguyên thủy, chính là mỹ thực gia ở cấp bậc quốc bảo.

Không biết bắt đầu từ khi nào mà ông ta đã lấy một chiếc khăn mùi xoa từ trong túi ra, dùng nước khoáng làm ẩm, che lại mũi mình, giọng nói trầm trầm: "Mùi vị quá hỗn độn, các người nhìn đi, tôi ra ngoài đứng một lúc, chờ đến khi có ai làm xong đồ ăn rồi thì mọi người gọi tôi quay lại..."

Các vị giám khảo còn lại vẻ mặt sầu khổ hết mức.

Những đầu bếp ở đây không phải là không có thực lực, nếu lấy riêng thực đơn của mỗi người ra ít nhất cũng có thể đảm nhiệm được chức bếp trưởng của quán cơm ven đường. Thế nhưng nhiều đầu bếp cùng nổi lửa một lúc thế này, tất cả khí vị pha tạp tụ chung lại một nơi sẽ biến thành vũ khí sinh hóa cỡ lớn, mẹ nó chứ toàn bộ đều là khói dầu!

Bọn họ trơ mắt nhìn giám khảo chủ trì chạy trước, tiếp theo ông liếc mắt nhìn tôi một cái, tôi liếc mắt nhìn ông một cái rồi nói: "Kì thật cuộc thi này cũng không có gì để các đầu bếp gian lận cả, giai đoạn sau của cuộc thi này mới là lúc các giám khảo cần có mặt, cho nên chúng ta thay phiên nhau ra ngoài được không? Mỗi lần để một người ở bên trong giám sát là được?"

"Đồng ý."

"Đồng ý."

"Đồng ý."

Chủ khảo đã ra ngoài rồi, còn lại 7 giám khảo, trong nháy mắt cả bảy tiếng đồng ý vang lên, toàn bộ đã thông qua.

Người đưa ra chủ ý này cảm thấy vô cùng vui vẻ: "Nhiều nhất là 30' nữa sẽ bắt đầu, 30'/8 người, mỗi người chúng ta chỉ cần ở trong này 15' là được rồi, ai làm người thứ nhất và ai làm người cuối cùng?"

Thế nhưng lần này, 7 người còn lại lại không phát ra một tiếng động.

Giám khảo đưa ra lời đề nghị cảm thấy thật buồn bực, vừa rồi còn nói đến trơn tru, vì sao chỉ trong một cái nháy mắt, tất cả miệng của mọi người đã biến thành hồ lô đậy kín hết cả rồi? Ông ta giục: "Nhanh lên đi, cuối cùng thì trong số chúng ta ai là người đầu tiên và ai là người cuối cùng?"

Một đám giám khảo còn lại đều nhìn về phía vị giám khảo kia, tròng mắt cũng giống như chuẩn bị bay ra ngoài đến nơi.

Cuối cùng người lên tiếng cũng có phản ứng, ông ta không phản ứng lại không được, vì tiếng ho khan của chủ khảo đã vang lên bên tai ông ta...

Tiếng ho khan của chủ khảo vang lên khiến cho vị giám khảo đưa ra lời đề nghị khẽ rùng mình.

Chờ đến khi giám khảo đề nghị kia quay đầu nhìn lại đã thấy chủ khảo dùng khăn mùi soa bịt kín mũi đang dùng vẻ mặt bất đắc dĩ đứng ở phía sau mình, bên cạnh ông ta còn có một ông cụ tinh thần sáng láng nữa.

Ông ta lại nhìn chăm chú một lúc rồi bật thốt lên: "Đổng đại sư?!"

Lão Đổng khoát tay với người vừa lên tiếng: "Hôm nay đúng dịp đi tản bộ một vòng ở vùng này cho nên đến nhìn một cái, không muốn lộ ra." Ông lão liếc nhìn tiêu đề trên bảng hiệu rồi chuyển hướng sang chủ khảo: "Cái đề mục này là ai nghĩ ra thế? Ý tưởng thì không tồi nhưng tiêu chuẩn hơi cao."

Chủ khảo nói giọng buồn bực: "Còn có thể là ai? Chính là mấy vị dẫn đầu Hiệp hội đầu bếp kia nghĩ ra, khá là khó, có điều, theo ý của họ thì mục đích của năm nay là tìm ra người nối nghiệp trên phạm vi toàn quốc, cho nên từ lúc bắt đầu đã yêu cầu cao hơn bình thường... Có điều như vậy thật ra cũng tốt, dù sao thì sẽ chọn ra ba người đứng đầu trong cuộc thi này, sau đó cuộc thi phụ kết thúc sẽ chọn ra người đứng nhất trong ba người đó, còn lại đều thôi."

Ông ta còn nói rất nhiều, cho dù đã lấy khăn tay bịt mũi vào rồi nhưng lời nói chưa dừng lại lúc nào: "Đúng rồi, ngài chớ để ý tôi như thế, mũi quá mẫn cảm cũng khổ, mùi vị hơi kích thích thôi đã váng cả đầu..."

Lão Đổng cũng không để ý, khoát tay cười cười: "Được rồi, không phải khách khí làm gì."

Dứt lời, ông ta quét mắt nhìn qua hiện trường thi đấu, nhìn thấy hơn 90% đầu bếp lựa chọn xào một món rau nào đó hoặc là hầm một nồi cải xanh.

Ông ta híp mắt, mũi hít một cái.

Khí vị to lớn tụ hợp trong một chỗ giống như bị một bàn tay vô hình phân chia thành từng sợi nhỏ, giống như ngàn vạn sợi xúc tu liên tục chập chờn.

Lão Đổng chậm rãi lắng nghe, nghe được từng sợi hương vị.

Bảy phần là đầu bếp thường.

Hai phần là phó nhà bếp.

Một phần là bếp trưởng.

A... Số 2 hàng 3 có điểm thú vị, lửa vừa đủ, hoàn toàn làm nổi bật lên sự thanh mát của rau dưa; số 18 hàng 5 cũng không tệ lắm, có sáng tạo, là một bàn thập cẩm hòa hợp giữa đủ các loại hương vị, hương vị thức ăn của người khác là rắn nhỏ còn của cậu ta là một con rồng con.

Nhưng đồng thời ông lão cũng cảm thấy tiếc hận:

Đáng tiếc là cả hai người kia đều dùng lửa lớn, haizz..

Ông lão không cảm thấy ngại ngùng gì cả, tiếng thở dài tràn ra cả cuống họng.

Lão Đổng đến, chủ khảo cũng không đi ra ngoài nữa. Ông ta nghe thấy tiếng thở dài này, cười nói: "Làm sao thế, đại sư nhìn thấy hạt giống tốt à?"

Lão Đổng khẽ lắc đầu: "Đồ ăn đúng là làm cũng khá nhưng hôm nay lại cần có thêm cả may mắn nữa."

Tiếng nói vừa hạ xuống đã có một tiếng chuông vang lên từ phía bên dưới.

Đã có một vị đầu bếp hoàn thành xong món ăn của mình, kéo chuông kết thúc, trở thành người đầu tiên hoàn thành phần thi trong cuộc thi này!

Mấy vị giám khảo nhìn nhau rồi nhìn về phía chủ khảo.

Chủ khảo đồng thời nhẹ nhàng nhắm mắt lại: "Thi đấu... Chính thức bắt đầu!"

Món ăn của các đầu bếp cũng không khác nhau nhiều lắm, đặc biệt là cái loại cải xanh vừa bén qua lửa đã chín thế này, thời gian hoàn thành cũng không đến nỗi quá chênh lệch, nhiều nhất cũng chỉ khoảng 3-5 phút.

Có đầu bếp thứ nhất hoàn thành thì tiếp theo sẽ là thứ 2, thứ 3, giống như măng mọc sau mưa, dồn dập xuất hiện rung chuông mời giám khảo đến cho điểm.

Trong chớp mắt, chỉ trừ chủ khảo còn đứng tại chỗ nhìn và lão Dịch ở bên ngoài không nhúc nhích, 8 vị giám khảo còn lại đều đã bị các tuyển thủ chia cắt không còn ai, lẫn vào trong trường thi, giống như cá nhỏ lọt vào biển rộng, nếu không chú ý thì sẽ không dễ gì tìm được.

Đến khi tiếng chuông thứ 20-30 vang lên rồi vẫn chưa thấy giám khảo đến xem, mà phải đợi khoảng 10' mới có một vị giám khảo xuất hiện, cuối cùng bọn họ cũng ý thức được cuộc thi nhìn như đơn giản này có ẩn giấu cạm bẫy cực lớn!

Lúc này, trên đài cao, chủ khảo đứng sau lão Đổng một bước, nhìn vô số lửa đỏ được bật lên bên dưới, tự lẩm bẩm, một lời nói ra điểm mấu chốt: "99% người dự thi lựa chọn dùng lửa nấu ăn, đã là đồ ăn nấu bằng lửa, nhiệt độ cao thấp sẽ quyết định trình độ nấu ăn. Có đến mấy trăm thí sinh nhưng chỉ có 9 giám khảo, trong số tất cả những người dùng lửa để nấu này, có ai có thể đảm bảo đồ ăn được giám khảo nếm vào lúc tốt nhất? Là người nhanh nhất hay là người qua ải dựa vào vận may?"

Suy nghĩ rõ ràng điểm này rồi, dù sao đầu bếp ở đây cũng không phải toàn kẻ khờ.

Thời gian lần này là 4 tiếng đồng hồ, cho dù là làm đồ ăn phức tạp, thời gian có eo hẹp đến mấy thì cũng có thể làm được ít nhất hai món.

Phần lớn đầu bếp nhận ra được điều này – phần lớn đồ ăn vào thời gian tốt nhất sẽ không được giám khảo đánh giá, không hề dừng tay, trực tiếp đổ đồ ăn vừa được chuẩn bị đi, bắt đầu chuẩn bị lại từ đầu!

Dù sao thì tư duy của con người nhìn chung vẫn giống nhau.

Chỉ cần có một vị đầu bếp không kịp được giám khảo lựa chọn đồ ăn quyết định làm lại thì sẽ có vô số vị đầu bếp quyết định giống như thế.

Chủ khảo vẫn chỉ nói một điều ấy, sau đó số đầu bếp chờ giám khảo vẫn nhiều như thế.

Cuối cùng thì số người được giám khảo đến kịp lúc vẫn là số ít, còn lại phần lớn đều bị bỏ lỡ thời gian tốt nhất.

Sắc mặt của các đầu bếp rất khó coi, đồng thời cũng bắt đầu cảm thấy cuộc thi Trù vương tranh bá tái này cũng không hẳn công bằng...

Mãi đến tận khi một luồng hương vị trong veo không biết từ đâu bay tới, giống như một chiếc dù cực lớn nhanh chóng bao trùm toàn bộ vùng trời của mọi người, vây quanh khứu giác của mọi người!

Vào lúc này, hơn nửa số bếp đã tắt, khói dầu bên trong khu vực thi đấu cũng được máy lọc không khí công suất lớn thanh lọc gần hết. Thế nhưng có lẽ bởi vì vừa rồi hỏa lực quá mạnh, khói dầu quá lớn, cho nên mặc dù hiện tại không ngừng dùng máy lọc không khí hút khói ra nhưng phần lớn mọi người vẫn cảm nhận được mùi khói dầu ngoan cố không chịu tản đi!

Hương vị trong veo kia tản ra đúng vào lúc này.

Giống như cỏ non vừa nhô lên khỏi mặt đất, giống như trên cây nở tâm hoa.

Trong nháy mắt, mọi người đều có cảm giác giống như mình đặt chân vào một vùng quê, vốn dĩ xung quanh đầy mùi khói dầu bỗng nhiên lại được một làn gió tươi mát thổi qua, dù cho không biến mất hoàn toàn thì cũng bị khí vị tươi mới chém rơi lả tả, không còn quấy nhiễu khứu giác của mọi người nữa.

Vào giây phút này, không chỉ có các giám khảo bị hấp dẫn, ngay cả đầu bếp dự thi cũng không khỏi men theo hướng hương vị truyền đến, chuyển tầm mắt qua tìm kiếm đầu nguồn.

Bên trong sân vận động, hầu hết mọi người đều làm một động tác giống nhau, đến lúc nhìn từ trên xuống dưới sẽ thấy giống như một làn sóng màu đen đang dâng lên.

Chủ khảo "Ồ" một tiếng: "Đây là thế nào nhỉ?"

Không ai trả lời câu hỏi của ông ta.

Nhưng rất nhanh ông ta đã nhìn thấy Đổng đại sư ở bên cạnh hít mũi một cái, giống như ngửi thấy gì đó.

Ông ta không khỏi bỏ khăn mùi xoa ướt đang che trước mũi mình ra, chợt thấy được hương vị đang tản ra trong không khí, nhất thời thốt lên: "Dưa chuột, cà chua, củ cải trắng, xà lách, rau diếp! Còn có mùi dứa và nho?"

"Điều này là không thể nào! Bản thân dứa có vị thơm đặc biệt nồng thì không nói làm gì, thế nhưng vì sao một loại cải xanh phổ thông cũng có khí tức mãnh liệt như thế? Điều này không khoa học..."

"Đồ vật xuất hiện trước mắt mình mới khoa học à."

Bên cạnh, lão Đổng nhẹ nhàng trách cứ một câu giống như đối với vãn bối khiến mình không bớt lo.

Ông lão cũng không đặt quá nhiều lực chú ý đến vị chủ khảo này mà chậm rãi ngửi khí vị đang lan tràn kia, trong lòng âm thầm phân tích: Là phản ứng chuyển vị...

Phản ứng chuyển vị vốn dĩ là thông qua nhiệt độ cao khiến cho các phần tử lipit, axit amin, glucozo kết hợp lại với nhau tạo thành, có thể tạo nên mùi thơm hấp dẫn người, có nhiều tác dụng với những món ăn sử dụng nhiệt độ cao để nấu, giống như thịt nướng dùng phương pháp này sẽ có hương vị hơn so với thịt rang, đối với rau củ quả cũng có thể có phản ứng tương tự.

Thế nhưng hương vị rau củ nướng lên cũng không giống với hương vị hiện tại.

Rau củ qua lửa, chỉ cần có mùi thơm, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ có mùi dầu.

Còn cái mùi này...

Là lạnh.

Lão Đổng bỗng nhiên mở rộng khoang ngực, hít vào một hơi thật sâu!

Một lượng lớn không khí được ông thu vào trong lá phổi, tuần hoàn bên trong một vòng, từng loại nguyên liệu nguyên thủy đã được phân tích ra:

Rượu vang.

Hồ tiêu.

Đường.

Hương liệu.

Vị bạc hà rất gay.

Pho mát.

Dầu là từ pho mát ra.

Nhiều hơn nữa là lượng đường từ hoa quả.

Hai cái này kết hợp lại với nhau, lại được rưới lên trên rau xà lách, thúc đẩy cực hạn khí vị.

Tầng thứ nhất là thuộc về hương vị hoa quả.

Tầng thứ hai mới là hương vị của rau dưa.

Hương vị thuộc về hoa quả trải qua nhiệt độ cho nên dễ dàng bốc hơi, chất lỏng nóng rực lại được cho lên trên rau dưa tươi xanh cho nên các loại hương vị đậm nhạt sẽ xen lẫn bổ sung cho nhau, tạo thành cảm giác giống như đang ở trong một khu rừng rậm.

Đặc biệt kì diệu chính là bên trong khu rừng rậm kia không chỉ có hương vị của cỏ xanh mà còn có hương vị của trái cây.

Khóe môi của ông lão lộ ra nụ cười mỉm.

Thằng nhóc con, thực sự là mỗi ngày một dạng.

Mục đích đến đây đã đạt được, ông lão không dừng lại nữa, chắp tay sau lưng quay người rời đi.

Chủ khảo liếc mắt một cái nhìn thấy thì vội vàng nói: "Đổng lão, ngài cứ đi như thế à? Không xem nữa sao?"

Lão Đổng cười nói: "Đi đi đi đi, tiếp tục nhìn nữa ta sẽ không nhịn được."

Chủ khảo buồn bực: "Không nhịn được cái gì?"

Khi nói chuyện, ông ta cảm thấy khí vị bây giờ rất tốt, không nhịn được hít vào một hơi thật sâu.

Lão Đổng đã đi đến cửa ra vào, âm thanh của ông lão truyền đến từ phía xa xa: "Không chờ được đến cuối cùng, chạy ra đả kích cái tên tiểu tử nào đó đã duỗi cổ quá dài."

Chủ khảo ngửi đến hương vị của núi rừng.

Lúc này ông ta cũng không nhịn được nhìn về phía phương hướng phát ra mùi vị giống như những người khác.

Lão Đổng đã rời đi, ở giữa sân chỉ còn một mình ông ta có cái mũi linh nhất, ông ta nhìn xuống từ trên cao, vừa nhìn trái phải đã tìm được đầu nguồn của hương vị phá tan mùi khói dầu kia, lại nhìn kĩ đầu bếp, hóa ra là một chàng trai tuổi còn rất trẻ, đứng ở nơi đó cũng khác biệt với tất cả mọi người.

Ông ta bỗng nhiên hiểu ra được câu nói vừa rồi của đại sư.

Hạc đứng trong bầy gà, không phải là do cái cổ quá dài à...

Ở phía Thương Thị, cuộc họp đại hội cổ đông giằng co đủ một ngày cuối cùng cũng đã đến lúc kết thúc.

Là người chủ trì của đại hội ngày hôm nay, đến giây phút tuyên bố hội nghị kết thúc, Thương Hoài Nghiên lập tức cầm lấy điều khiển của máy chiếu tắt cái rụp, sau đó nhanh chóng thu dọn đồ vật rồi lập tức lao ra ngoài.

Việc Thương Hoài Nghiên lướt qua không chút lưu tình khiến cho mấy vị lão tổng tiến lên đón theo thói quen, chuẩn bị cùng Thương Hoài Nghiên lải nhải nói vài câu chuyện phiếm, một nhóm người tập chung lại đi ăn một bữa cơm, phân tích tình hình thị trường gần đây ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Đây là... Làm sao vậy?" Lão tổng A hỏi lão tổng B.

"Không biết, có lẽ là có hạng mục nào đó đang cần gấp?" Lão tổng B lén lút hợp tác hai lần với Thương Hoài Nghiên cũng rõ hơn một số chuyện.

Lão tổng C chen vào nói: "Thương tổng gần đây nhất coi trọng điền sản Thịnh Nhạc."

"Điền sản? Mang tổng đừng có lừa người, cậu ta luôn không bao giờ nhúng tay vào các việc liên quan đến đất đai." Lão tổng AB không quá tin tưởng, cùng nói với lão tổng C.

"Ha ha." Lão tổng C cũng chính là Mang Lập Nhân. Ông ta khẽ mỉm cười, một mặt cao thâm khó dò, một bên nhẹ nhàng rời đi.

"Ồ, cái tên này nhìn qua đúng là 10 phần phấn khích."

"Lẽ nào Thương Hoài Nghiên thật sự có ý tứ đối với điền sản Thịnh Nhạc? Chúng ta có nên đi theo nhìn không?"

Hai lão tổng AB liếc mắt nhìn nhau, thảo luận sôi nổi.

Quản lý Thương đã đứng ở bên cạnh một lúc lâu, từ lúc Thương Hoài Nghiên rời đi đến khi mấy vị lão tổng nói chuyện riêng cho tới khi Mang Lập Nhân dương dương tự đắc rời đi, cuối cùng hắn không nhịn được, lên tiếng: "E rằng không phải là có hàng mục gì đâu, là chạy về nhà ăn cơm thôi."

Hai vị lão tổng cùng nhìn về phía quản lý Thương.

Bọn họ cùng nở nụ cười, vỗ vai quản lý Thương: "Người trẻ tuổi ấy mà, không nên để cho sự đố kị che mờ con mắt của mình..."

Quản lý Thương: Trí giả cô quạnh!

Một đường chạy như bay.

Thương Hoài Nghiên dùng tốc độ nhanh nhất, lái xe từ công ty đến địa điểm thi đấu của Dịch Bạch Đường, đến nơi thì thời gian giám khảo dành cho các thí sinh cũng chỉ còn khoảng 30'.

Xe của y phanh gấp lại trên bãi đỗ xe, bản thân vội vàng hướng về phía cửa chính của sân vận động.

Thế giới đã thay đổi từ lúc nào, ánh sáng mặt trời đã thu bớt lại, bầu trời màu lam cũng chuyển sang sắc xám, mặt trăng xuất hiện, cong cong như cái móc câu treo ở bầu trời phía tây.

Từng chiếc đèn cao áp được bật lên, chiếu chênh chếch trên con đường Thương Hoài Nghiên đang chạy, ánh sáng phản xạ giống như lúc nào cũng có thể nhảy từ trên mặt đất lên biến thành dây leo đen xám ngáng bước chân người.

Lúc xuống xe, Thương Hoài Nghiên đã nhìn thấy ánh đèn ảm đạm phía trước sân vận động, mỗi một cánh cửa sổ đều có 7-8 ô màu đen, không có nhân khí.

Hiện giờ, cuộc thi ở bên trong có lẽ cũng đã gần kết thúc rồi.

Thương Hoài Nghiên đoán.

Nhưng y không nhìn thấy Dịch Bạch Đường ở bên ngoài, cho nên đoán là đối phương đang chờ ở bên trong, y nhanh chóng đi về phía trước, hai tay dùng sức đẩy cánh cửa vào trong sân vận động ra...

Ánh đèn bất chợt đến như sóng nước.

Bên trong sân vận động, vị trí của khán giả là một mảnh ảm đạm; nhưng ở bên dưới sân, từng chiếc đèn lớn được bật lên, ánh đèn vàng bạc giao nhau, lộng lẫy đến mức lóa mắt, mọi thứ đều được chiếu rõ từng đường nét.

Dòng người dày đặc trong không gian yên tĩnh bỗng nhiên bị đánh động, tất cả đều cùng quay đầu về một hướng, vô số ánh mắt tập trung tại một chỗ, Thương Hoài Nghiên liếc mắt một cái đã tìm được Dịch Bạch Đường.

Trong đám đông, Dịch Bạch Đường khẽ nâng cằm, ánh đèn rọi sáng nơi đáy mắt, ánh mắt giống như cất chứa rất nhiều đốm lửa. Hắn dùng mắt ra hiệu, nói không một tiếng động: Việc đáp ứng anh tôi đã làm xong.