Lời Thề – Tôn Chỉ Giao Lộ

Chương 125: Kết Thúc




Trần Hiểu Vương trong lòng cầm một hũ sứ dung dị lạnh lẽo, tay kia cho vào bình, từ trong đem ra một vốc bột mịn.

Xào xạc. Từng trận, từng trận gió heo hút từ đại dương xa xa thổi ngang mỏm đá, anh liền buông tay, từng đoàn, từng đoàn phấn trắng lọt qua kẽ ngón tay thon dài rơi xuống. Tro bụi mỏng manh, như phấn toái li ti nương cơn gió bay đi, chạy ra thật xa, thật xa không gian mênh mông, hoà vào lòng đại dương rộng lớn.

Tiếng gió biển hoang dại phảng phất vị muốn biển nồng nàn thổi qua mái tóc dày phong sương của người nam tử, thì thầm bên tai tựa hồ quấn quýt. Này si tình da diết, này khúc khích cười đùa. Áo sơ mi anh đã khô, ở dưới cơn gió khẽ lay động, mỏng manh bao phủ một dáng hình cao lớn nhưng vô cùng cô đơn.

Một người một mỏm đá, đỉnh đầu gió reo.

“Trúc, tiễn em tới đây.

Thân xác em hãy ở đây an nghỉ.

Để sóng gió an ủi em.

Đại dương vỗ về em.

Mỗi ngày,

Ánh mặt trời sưởi ấm em.

Chim biển hát cho em nghe.

Cát vàng bao bọc em.

Những điều… anh không thể cùng em làm tốt…

Thiên địa bao dung sẽ thay anh làm tốt.

Đại hải mênh mông, xin hãy thay tôi bảo dưỡng cô ấy, che chở cô ấy.

Kiếp này,

Trần Hiểu Vương chính nơi này dừng chân…”

Bàn tay thô ráp vươn ra ngoài khoảng không chơi vơi, những khớp xương tay thon gầy của Trần Hiểu Vương khẽ động, tựa hồ tham luyến tình nhân nhỏ bé đến khắc cốt ghi tâm. Dưới chân kia, ngàn vạn con sóng bạc đầu liên miên vỗ vào vách đá cùng ngữ điệu không lời, thật muốn biết chúng thổ lộ điều gì. Có khi nào, sẽ là thông điệp từ lòng đại dương nhắn tới cái nhân loại cô đơn ở trên mỏm đá cao kia?.

Chạng vạng tối, ánh sáng dần tiêu tan, băng lãnh đứng trên mỏm đá, bên tai Trần Hiểu Vương vọng tới tiếng sáo tha thiết. Chợt nhận thức ra, không biết mình đứng đây đã qua mấy canh giờ. Tro cốt của Lâm Huyền Trúc đã từ tay anh theo sóng gió trở về với biển cả, hoà vào an bài vô tận. Hiểu Vương đưa mắt nhìn quanh, ở trên mỏm đá trải dài không xa, thu vào tầm mắt một bóng hình nam tử khí khái, ưu tú đang ngồi đó, ngón tay thon thả, mê mải nhịp trên thân sáo trúc, thổi ra một khúc tiễn đưa, từ biệt. Tiếng sáo réo rắt, có chút liêu tịch, có chút nhớ nhung, lại ẩn ẩn tâm sự.

Tiếng sáo.

Tiếng gió.

Tiếng sóng.

Miên man tới đi trong lòng.

Đem đến nghị lực.

Lấp đầy trống trải.

Lấy đi lụy sầu.

Tiêu Yến Thanh một đường thổi sáo, không màng lưu tâm tới Trần Hiểu Vương đứng ở đầu bên kia, đáy mắt thoáng sắc lạnh, thật không biết hắn trong tâm đang nghĩ gì. Hiểu Vương ngược lại nhìn tới.

Một người một mảnh sáo, trong lòng ái chân.

Trên mỏm đá nhọn đơn độc cheo leo cuối khu rừng hoang, một mảnh trăng treo, phía dưới thật sâu, tiếng sóng đều đặn hò reo không ngừng trong đêm khuya cô tịch. Lui trong rừng sâu, cầm vài nhánh củi khô, Tiêu Yến Thanh tiện tay ném vào đống lửa. Ánh lửa rập rờn hắt lên khuôn mặt Trần Hiểu Vương ngồi đối diện chút sắc vàng ảm đạm.

– Đợi trời sáng, chúng ta liền quay về Liên Hoa Tự.

Tiêu Yến Thanh vừa nói, vừa lấy ra một bao lương khô, bẻ một miếng. Trần Hiểu Vương hơi nhếch mắt, một giây sau anh đáp.

– Không thể cho tôi gặp cô ấy bây giờ sao?.

– Không nên.

Nhai một miếng lương khô khô khốc, Tiêu Yến Thanh thẳng thắn từ chối.

– Hồn phách Lâm Huyền Trúc tôi đã bảo lưu, anh yên tâm. Trước đừng vội, lo nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai còn phải lái xe.

– Cậu định như thế nào xử lý chỗ này?.

Nghĩ ngợi chốc lát, Hiểu Vương lại hỏi. Tiêu Yến Thanh chép miệng, bèn đáp.

– Hơi rắc rối chút đỉnh. Tôi phải đi Diêm Phủ một chuyến.

– Gì cơ?.

Hiểu Vương hơi cau mày, anh tưởng lỗ tai mình nghe nhầm. Tiêu Yến Thanh cười cười, lại cắn một mảnh lương khô.

– Có gì lạ sao?.

– Hẳn không.

– Vậy được rồi. Anh đã thấy pháp thuật tồn tại, vậy thì không nên kì quái.

Yến Thanh vừa nhai lương khô vừa giải thích. Hiểu Vương xác thực công nhận, những chuyện mình mới trải qua, có cái gì không kì quái. Nhưng nói đến người dương đi tới âm phủ, thật sự từ nhỏ tới lớn là chưa bao giờ nghe, để nhất thời có chút khó thích nghi.

– Diêm Phủ có thể giúp chúng ta giải quyết phiền phức chỗ này sao?.

– Có năng lực như vậy. Không anh nghĩ tôi tự nhiên chạy tới Âm Phủ làm gì?.

Tiêu Yến Thanh cảm thấy buồn cười, phì một cái. Mà Hiểu Vương đằng kia lại không cảm thấy trong lời nói của mình có gì ngây ngô, nét mặt vô cảm không đổi, chỉ nói.

– Hy vọng như lời cậu, nếu không u cốc kia cảnh sát động tới, chúng ta rắc rối lớn.

– Ồ, tôi biết anh từ đầu vì lo chuyện này. Không phải như anh nghĩ. Thực ra, trong ngàn vạn các vụ án, không phải vụ án nào cũng tìm ra hung thủ, cũng không phải tất cả hung thủ đều là con người.

– Ý cậu là sao?.

– Là như trường hợp của tôi và anh…

Tiêu Yến Thanh khẩy một cục than hồng trong đống lửa, liếc mắt nhìn Trần Hiêủ Vương. Hiểu Vương cũng như thế nhìn lại, giây sau mới yên lặng, thoáng gật đầu.

– Vì vậy chúng ta nên mau chóng trở về Liên Hoa Tự, tôi sau đó mới có thể thu xếp ổn thoả.

Yến Thanh ném vỏ giấy bao lương khô vào đống lửa, thở một hơi, tùy tiện nằm xuống bên cạnh, nhắm mắt như muốn ngủ. Ngồi một bên, Trần Hiểu Vương không noí thêm gì nữa, anh đan tay ngồi một mình trước đống lửa bập bùng, nét mặt khô cứng rơi vào trầm tư. Lát sau, lại ngẩng đầu nhìn lên trời, trên đỉnh đầu Hiểu Vương, những ngọn thông nhọn đâm thẳng lên không trung, bao quanh một khoảnh trời cao vút. Ánh trăng mỏng dẹt hình lưỡi liềm ẩn hiện sau rặng cây. Xa xa, đều đặn có tiếng sóng vỗ vọng lại mơ hồ, thật giống muốn ru ngủ cả nhân loại.

Đêm nay đã là đêm thứ ba Hiểu Vương và Yến Thanh lưu trong khu rừng này, tổng quát tựa hồ như cũ, nhưng trôi qua hai ngày, rất nhiều thứ đã không còn như cũ. Đêm qua, bò ra từ đống đổ nát của tiểu thành, lần đầu tiên trong đời, Hiểu Vương cảm thấy mùi vị của sự sống lại khác lạ đến vậy. Tầm mắt chạm tới bầu trời trên cao, hồ đồ còn nghĩ, bản thân đã tách biệt thế giới nhân loại phải đến cả nghìn năm rồi. Cho đến khi Yến Thanh kia giải thích, thời gian và không gian ở bên trong tiểu thành, bởi vì Hồ Ân dùng trận pháp siêu việt bẻ cong, cho nên mới tạo ra ấn tượng sai lệch như vậy. Kì thực, bọn họ mới chỉ đột nhập vào bên trong tròn hai ngày mà thôi. Mà trận kịch chiến đêm qua, vừa vặn theo tính toán của Tiêu Yến Thanh, rơi vào đêm chí dương, chút đỉnh nâng lên ưu thế cho hắn, càng bồi đắp Tam Dương, cực kì lớn mạnh.

Trần Hiểu Vương nâng lên chiếc vòng đá, dưới ánh lửa vàng đậm, chiếc vòng trơn bóng in một mảng hồng cam sắc lửa huyền ảo. Con ngươi đen tuyền của anh thẳng tắp nhìn vào chiếc vòng, bất giác tràn ngập nhớ nhung tha thiết. Cái vòng này, là anh đeo cho cô, không nghĩ tới lại sẽ là lần cuối. Nhưng ở trong anh nghĩ, như vậy, cũng không hẳn là không tốt. Người ở lại, chưa chắc đã có thể thanh thản…

Trời vừa tờ mờ sáng, có tiếng chim kêu hoang len lỏi trong khu rừng thông vắng lặng. Cởi trường sam rách nát bên ngoài ra, Yến Thanh làm vải bọc bao lại Thiết Tiên cùng Uyển Kiếm, như vậy đi ra sẽ miễn cho mắt người nhòm tới. Mà Trần Hiểu Vương, bởi vì áo sơ mi đã rách nát, loang lổ những máu, đều cởi ra cùng đống lửa kia thiêu sạch. Bấy giờ thu dọn xong xuôi, cùng Tiêu Yến Thanh, hai người rời khỏi núi.

Trở về nhà nghỉ, cũng không có ăn uống, chỉ tắm rửa qua loa, bọn họ lại khẩn trương lên đường ngay, đồ ăn thức uống lót dạ, đều trên đường tùy tiện ghé mua lấy. Một hơi lái xe, Trần Hiểu Vương rốt cuộc cũng đưa Tiêu Yến Thanh trở lại Liên Hoa Tự. Sư Hạnh Duyên ra đón, chỉ thấy một nam tử dáng vẻ khô khốc, mặt mũi tuấn dật nhưng trên mép mọc lên một hàng râu lởm chởm, mà cái nam tử chui ra tiếp theo, đầu tóc cũng phờ phạc, phỏng chừng không khá hơn là bao. Chờ đợi chút đỉnh, cũng không thấy trong xe đi ra thêm người nào nữa, bấy giờ trong lòng đã tự ngộ ra định đoán, bèn chắp tay thở dài.

– A Di Đà Phật…

– Tiêu ca ca, Trần ca ca!.

Tiểu Tâm lon ton chạy ra, nét mặt niềm nở.

– Lê tỷ tỷ đâu rồi?.

Cậu bé hồn nhiên hỏi hăn, trước đây ở trong mắt mình đều là thấy Lê Vi xuất hiện ở bên Yến Thanh ca ca, nay không thấy, cậu tự nhiên cảm thấy không quen. Tiêu Yến Thanh hơi ngừng lại, hắn ậm ừ một lát, lát sau gãi đầu, sực nhớ ra điều gì, bèn xoa đầu tiểu đệ nói.

– Tiểu hoà thượng!. Có quà cho đệ đây!.

Trở vào xe, Tiêu Yến Thanh lấy ra một túi lớn phồng phồng, đem qua trước mặt Tiểu Tâm lắc lắc. Tiểu Tâm nhìn chăm chú, reo lên thích thú.

– Bim…

Khoé miệng nhỏ nhắn vừa thốt ra, tựa như nhớ ra cái gì thực ghê gớm, cậu bé trợn mắt lấy tay che miệng, hai mắt tròn to lén liếc nhìn đại sư.

– Cho đệ!.

Tiêu Yến Thanh cốc nhẹ đầu Tiểu Tâm, cậu bé đón lấy túi đồ, rất nhanh nói cảm ơn một tiếng rồi chạy vù đi, miễn cho lão sư phụ trách phạt. Sư Hạnh Duyên thực cũng không có ý lưu tâm tới tiểu đồ đệ, mà nhìn chăm chú hay người nam tử trước mặt, vầng trán chau lại. Không đợi dẫn người vào trong, đã hỏi.

– Như vậy…

Tiêu Yến Thanh mím môi, khẽ gật đầu, mà Trần Hiểu Vương bên cạnh sắc mặt càng trở nên khó coi hơn.

– Ai dà…

– Sư bá, người không định dẫn bọn con vào trong nghỉ ngơi sao?.

Tiêu Yến Thanh đằng hắng nhắc, sư Hạnh Duyên thở dài, phẩy tay áo, đành dẫn hai người vào trong.

Nghỉ ngơi một chút, tại Phật Điện, Tiêu Yến Thanh sau đó toàn bộ chuyến đi của mình đều đem kể lại cho sư bá nghe. Mà bởi vì một bên Trần Hiểu Vương nóng lòng muốn gặp Lâm Huyền Trúc, hắn đành thực hiện tâm ý cho bọn họ.

– Anh nhớ, hai người chỉ có một tuần nhang, sau đó, tôi phải đưa Lâm Huyền Trúc tới Diêm Phủ, cô ấy càng lên đường sớm bao nhiêu, sẽ tốt cho cô ấy bấy nhiêu.

Tiêu Yến Thạn dặn dò, vỗ vai Trần Hiểu Vương.

– Được!.

Hiểu Vương không nhiều lời, gật đầu đồng ý. Anh ngồi xếp bằng trên chiếc nệm nhỏ, một dãy nến đỏ trắng bao xunh quanh thành một vòng tròn. Phía trước mặt anh có một tờ phù, Tiêu Yến Thanh ở bên cạnh bắt đầu làm phép, để cho hồn phách Lâm Huyền Trúc hắn bảo lưu bên trong thoát ra ngoài.

– Xuất!.

Tiêu Yến Thanh miệng lẩm nhẩm, cuối cùng khẽ quát một tiếng, trước ấn chỉ của hắn, mặt lá phù rung rinh, một bóng hình hư hư thực thực dần xuất hiện, hội tụ lại phía trên tấm phù ấy.

– Trúc…

Vừa nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, Trần Hiêủ Vương có chút xúc động, giọng nói phảng phất đau thương, để cho có chút run rẩy. Anh nuốt xuống kích động, chăm chú nhìn cô.

– Em…có nghe anh nói không?.

Lâm Huyền Trúc một thân ảnh mờ nhạt tựa sương khói, hai mắt khép hờ như ngủ, một lát sau, mới từ từ mở ra, lại khẽ chớp một cái, liếc nhìn quanh căn phòng một lượt.

– Đây là đâu?.

– Anh và Yến Thanh đã đưa em rời Hồ gia, trở về Liên Hoa Tự, nơi này trước đây anh đã từng đến, rất tốt.

Hiểu Vương vội giải thích. Huyền Trúc nhìn anh, nghe anh nói, dáng bộ ban đầu có vẻ chưa tiếp thu hoàn cảnh, dần dần trôi qua một phút, cô nhíu mày, như nhớ ra điều gì, trên mặt chợt có nét hốt hoảng.

– Vương, em… Có phải em…

Trúc bối rối, đưa mắt nhìn khắp cơ thể mình, lại sờ soạng trên mặt. Hiểu Vương liếm môi, vội vã trấn an.

– Trúc, em trước bình tĩnh….để anh nói, có được không?.

Trúc hoang mang, thoáng vươn tay muốn chạy tới bên Hiểu Vương, nhưng làm thế nào cũng không hoàn toàn thoát ra khỏi được lá phù, để cho cô cảm thấy bối rối, vì thế nhìn xuống bên dưới, hai mắt có thể nhìn thấy lá phù màu vàng nằm trên nền đất lạnh. Cơ thể trong suốt của Trúc cứng đờ, cô bất động mấy giây, lát sau từ từ mới ngẩng đầu nhìn Hiểu Vương.

– Vương, có phải em… Em…

Trần Hiểu Vương nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng gật đầu. Đôi mắt Trúc mở to nhìn anh, lập tức bất động, đôi mắt cô vẫn như cũ, trong suốt như một phiến thủy tinh. Chỉ khác là, không còn như cũ, hữu hiện chân thực. Cô cúi đầu, cười trừ.

– Em xin lỗi… Có vậy cũng không nhớ. Anh không sao chứ?.

Vương đau khổ nhìn cô, cắn răng gật đầu. Trúc tha thiết nhìn anh, ánh mắt đã khôi phục nét dịu dàng.

– Hiểu Vương, đừng như vậy, đừng bi lụy nữa, anh phải thay em cố gắng, sống thật tốt. Xem như là vì em, được không?. Anh ở trên này sống tốt, em như vậy dưới Diêm Phủ mới có thể an tâm…

– Trúc!.

Không đợi cô nói hết, Hiểu Vương khó khăn lên tiếng, lồng ngực anh rất đau, khó chịu đến vạn lần, vô thưca hai bàn tay đã nắm chặt lại.

– Trả lời anh, tại sao…. Vì sao lại làm như vậy…

Anh nghẹn ngào nói. Một tia đau khổ, dằn vặt lộ ra trong khoé mắt. Trúc cúi đầu, cười nhẹ.

– Vì, em yêu anh. Đừng hỏi tại sao, Hiểu Vương. Nếu một trong hai chúng ta phải chết, em nguyện sẽ chết thay anh. Em dù sao ở trên đời vốn không có gì ràng buộc, nhưng anh lại khác, phía sau anh còn có gia đình. Vương, đừng ích kỷ.

Hiểu Vương lặng lẽ cúi đầu.

– Vương, anh sống không chỉ vì bản thân anh muốn thế, mà còn vì kì vọng của rất nhiều người, trong đó…bao gồm cả em. Vì vậy, đừng làm em thất vọng, xem như là lần cuối cùng, anh đáp ứng em, có được không?. Em ngược lại, cũng không còn gì nuối tiếc.

Khoé mắt nóng rẫy của Hiểu Vương bất động, con ngươi đen tuyền bấy giờ mới di chuyển, nhìn tới người con gái đối diện.

– Anh xin lỗi…

– Đừng nói xin lỗi, chúng ta sắp phải chia tay rồi, anh không muốn lãng phí thời gian nói những lời vô ích như vậy chứ?.

Huyền Trúc lắc đầu, mỉm cười dịu dàng nhìn Hiểu Vương. Mi tâm Vương càng ngày càng chau lại, nội tâm thực sự rất rối bời, hai bàn tay không ngừng nắm chặt, anh cho đến cuối cùng, vẫn không hề muốn tin, tuyệt đối không thể ép mình đi vào sự thật, sự thật là người anh yêu đã chết, là vì anh mà chết.

– Trúc, em chờ anh… Yến Thanh, Yến Thanh cậu ấy nhất định có cách…!.

Hiểu Vương bất chợt ngước hai mắt đỏ ngầu bối rối nhìn Huyền Trúc, nhưng cô lắc đầu.

– Như vậy thì sao, âm dương cách biệt, chúng ta vĩnh viễn không thể ở bên nhau được nữa. Hiểu Vương, đừng như thế nữa, em sẽ rất buồn.

– Anh…

Khuôn mặt trầm trọng của Hiểu Vương cứng lại, anh bối rối nhìn xuống đất. Huyền Trúc lại lên tiếng.

– Được rồi, anh thật ngốc!. Không muốn nhìn em thêm một chút nữa sao?.

Hiểu Vương thoáng giật mình, ngây ngẩn nhìn lên, gương mặt Trúc đã khôi phục trở lại ban đầu, mềm mại, nhẹ nhàng, thanh tú. Hiểu Vương lặng lẽ nhìn cô, thật giống muốn khoảnh khắc này một đời lưu lại, đem khắc cốt ghi tâm, miễn cho mai sau biến thành một lão đầu tử sẽ quên đi mất. Khoé mắt trang nam tử khẽ rưng rưng.

– Anh…yêu…em…

Ánh nắng ôn hoà đổ xuống mái đền hắt lên sắc vàng tươi, làm cho hình rồng chạm khắc bên trên thêm uy nghiêm bội phần. Nhấc chân bước ra khỏi Tàng Kinh Các, Trần Hiểu Vương quay lại mỉm cười với Tiêu Yến Thanh, khoác ba lô lên vai, khẽ chào.

– Nhất định còn gặp lại.

Tiêu Yến Thanh hai tay ôm ngực, một bộ tự tại nheo mắt cười, đáp.

– Được, nhất định. Bảo trọng.

Giữa khoảng sân rộng rãi sáng sủa truớc Tàng Kinh Các, hai bóng nam tử đứng đối diện nhau, một ưu lãm, phong trần, một tự tại, thong dong.

Trên đời có rất nhiều cuộc tao ngộ, sẽ đến cũng sẽ đi, duy chỉ có niềm tin cùng sự kiên định là ở trong lòng ngươi vĩnh viễn. Sư Hạnh Duyên đứng trên Phật Điện cao cao, tay lần tràng hạt, nheo mắt nhìn tới, khẽ mỉm cười.

“Nhân sinh kiếp sắc không không sắc

Bách niên hậu tâm tồn tồn tâm”.

Truyện convert hay : Đô Thị Mạnh Nhất Người Ở Rể