[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu

Chương 14




Ghế dựa hai người còn chưa ngồi nóng, bên ngoài liền có một thái giám tới tuyên chỉ, bảo tam hoàng tử tức khắc vào cung yết kiến. Năm đó khi Cơ Trường Dạ bị trục xuất còn chưa xuất cung lập phủ, vì vậy, đến nay cũng chưa được phong bất luận vương tước hoặc phong hào nào, trong tất cả các hoàng tử có địa vị thấp nhất. Lần này có thể về kinh, cũng là kết quả của nhiều nước cờ.

Đương kim Thái tử là thứ tư, sinh mẫu Tiêu quý phi là nữ nhân mà Thánh Thượng sủng ái nhất, vì nàng, không tiếc tức chết nguyên hậu, trục xuất con trai trưởng, trong tiếng phản đối của triều thần cứng rắn lập tứ tử làm thái tử. Hai mẫu tử này có thể nói là tồn tại phong quang nhất hậu cung, tiền triều. Nhưng mà, nguyên hậu không còn, thái hậu thì lại còn sống rất khỏe, Tiêu quốc công phủ nhà mẫu gia cũng là một thế lực lớn trong triều. Vì giữ gìn lợi ích của gia tộc, thái hậu buộc hoàng đế nạp chất nữ của mình vào cung, lập làm Thành quý phi, nhi tử của Thành quý phi là thất hoàng tử năm nay mới vừa cập nhược quán, dựa theo quy củ tổ tông, hẳn là dẫn dắt gia quyến rời khỏi kinh thành, đến đất phong của mình.

Lần này Cơ Trường Dạ có thể thuận lợi trở lại thượng kinh, vấn đề sinh ra trên việc đất phong này. Hiện giờ Đại Minh triều chỉ còn lại hai khối đất phong có thể cho thất hoàng tử lựa chọn, những nơi còn lại đều là vật đã có chủ. Một khối là Kinh Châu, tọa lạc ở nội địa Tây Bắc, bốn phía bị các đại man tộc vây quanh, khi có chiến sự phát sinh, chẳng những cực kỳ cằn cỗi, cũng vô cùng nguy hiểm; một khối là Hồ Châu, là một trong những châu phủ giàu có và đông đúc nhất Đại Minh hoàng triều. Thái hậu vì quan tâm thất hoàng tử, tự nhiên muốn để hắn đến nơi này, nhưng thái tử cùng Tiêu quý phi lại không vui lòng.

Hồ Châu là yếu đạo vận chuyển giao thông đường thủy, vả lại đất đai vô cùng phì nhiêu, thuế má một năm có thể bắt kịp nửa cái quốc khố, thất hoàng tử đến nơi đó, chỉ cần hơi động chút tay chân liền có thể tích góp một khoản lớn ngân lượng, ngày sau chiêu binh mãi mã chẳng lẽ lại là việc khó? Việc này đối với thái tử mà nói là một uy hiếp thật lớn, lại thêm Tiêu quốc công phủ thế đại, sớm có manh mối chấm mút vị trí thái tử. Hồ Châu này cho ai cũng có thể, chính là không thể cho thất hoàng tử.

Thái tử cùng Tiêu quý phi cảm giác bất an sâu sắc, luân phiên ở trước mặt hoàng đế du thuyết, ý đồ để hắn phái thất hoàng tử đến Kinh Châu. Thái hậu nghe được tin tức liền bị chọc tức, lúc này mới nhớ tới đương triều còn có một hoàng tử không có đất phong, chính là Cơ Trường Dạ, vì thế đợi khi nhi tử đến thương lượng với mình, ngón tay hướng vào một điểm trên bản đồ, chém đinh chặt sắt nói, “Kinh Châu này liền ban cho lão tam đi. Hắn là con trai trưởng, lại đã thành niên, sớm nên gia phong.”

Hoàng đế lập tức phủ định, “Nghiệt tử kia vi phạm nhân luân, rối loạn cương thường, đã phạm tội lớn không thể tha thứ, trẫm không biếm hắn thành thứ dân đúng là khoan dung nhân hậu, có thể nào lại ban thưởng đất phong cho hắn?”

Thái hậu nghe vậy cười lạnh, “Vi phạm nhân luân, rối loạn cương thường, lời này hoàng đế đem đi lừa người khác cũng thôi, không cần mồm mép bịp người trước mặt ai gia. Chân chính vi phạm nhân luân đến tột cùng là ai, trong lòng ai gia rõ ràng sự thật. Trước đây ai gia có thể mở một mắt nhắm một mắt, hiện giờ khi dễ đến trên đầu tiểu thất của ai gia, ai gia cũng là không nhịn được.” Dứt lời nhấp một hơi trà nóng, thả mềm giọng nói, “Lão tam chung quy là con trai trưởng của ngươi, để tóc tu hành mười năm đã đủ để hắn thay đổi triệt để, nếu ngươi có thể triệu hắn trở về cũng như gia phong, thế nhân đều khen ngươi một tiếng người hòa nhã.”

Hoàng đế vốn chột dạ, lại có chút kiêng kị thái hậu, ra vẻ khó xử nói, “Đợi trẫm suy nghĩ một chút.” Cuối cùng phất tay áo mà đi.

Thái hậu sợ sự tình có biến, gợi ý cho Tiêu quốc công cùng các vị đại thần tạo áp lực với hoàng đế, nhanh chóng định ra đất phong. Tuy rằng hoàng đế không muốn đem Hồ Châu cho lão thất, nhưng càng không nguyện ý để lão tam có cơ hội xoay người, hai hại lấy cái nhẹ, chỉ phải lựa chọn thỏa hiệp.

Vì thế một phần chiếu thư cứ như vậy đưa đến Khai Nguyên tự Lương Châu, mà Cơ Trường Dạ đã sớm đoán được lần này hồi kinh, hoàng đế muốn nói gì với mình. Có thể nhận được đất phong cùng vương tước, nội tâm của hắn cũng không có một tia xúc động, những thứ đó vốn là hắn nên nhận được, càng ở trong vòng tính kế của hắn. Chỉ có một điểm khiến hắn có chút đau đầu, chính là cái đuôi nhỏ Hữu Xu này thật sự là dính người, ngay cả vào cung cũng phải đi theo.

“Ngươi ngoan ngoãn đợi ở trong phủ, ta bảo A Nhị mua vịt rán giòn cho ngươi. Ta nhớ vịt rán giòn của Phúc Ký ở hẻm Thủy Tĩnh phố nam chính là thượng kinh nhất tuyệt, cảm giác thơm giòn tươi ngon kia qua mười năm còn làm ta nhớ nhung vô cùng. Ngươi không muốn nếm thử sao?” Hắn bất đắc dĩ vỗ đầu thiếu niên.

Hữu Xu nào dám rời khỏi thanh niên một bước, cái gì cũng không nói, chỉ dùng lực ôm lấy thắt lưng rắn chắc của thanh niên, cũng đem khuôn mặt chôn trong lòng hắn. Cách ôm gấu koala này là bền chắc nhất, một khi dính lên, dù A Đại và A Nhị cùng ra trận cũng không cách nào kéo cậu ra. Cơ Trường Dạ không nhìn thấy biểu tình của cậu, chỉ có thể từng chút từng chút vuốt sợi tóc trơn nhuận của cậu, lại đi xuống nắm lỗ tai trắng ngọc của cậu.

Hữu Xu bất vi sở động, ngược lại ôm càng chặt hơn, hận không thể trực tiếp chui vào trong thân thể thanh niên. Nếu như long khí này có thể để cho cậu sử dụng, cậu nào đến nỗi này? Mười năm này trôi qua thật là vất vả, đi ngủ, ăn cơm, đọc sách, thậm chí đi nhà cầu, cậu đều như hình với bóng cùng Cơ Trường Dạ, dù phụ tá của Cơ Trường Dạ đến bẩm việc, cậu cũng cứng rắn ở trong thư phòng không chịu rời đi. May mắn cậu nhỏ tuổi, người khác không xem cậu là vấn đề, đợi cậu chậm rãi lớn lên, tình cảm sớm chiều làm bạn tự nhiên đánh mất tâm phòng bị của Cơ Trường Dạ, lúc này mới bình an vô sự mà sống đến hiện tại.

Hiện giờ trở lại thượng kinh, Hữu Xu hiểu rõ, nếu mình lại không tìm được biện pháp thu dùng long khí, sớm muộn gì cũng sẽ chết. Hiện tại Cơ Trường Dạ đã không còn là hoàng tử vất vả thất thế năm đó, mà là quận vương thậm chí là thân vương nghiêm chỉnh, có đất phong. Hắn luôn có rất nhiều chính sự phải làm, luôn phải đến những nơi mình không đi được, ví dụ như hiện tại, ví dụ như vào triều.

Nghĩ tới đây, hai tay Hữu Xu càng thêm buộc chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn ở trong ngực thanh niên cọ đến cọ đi, vô thức làm nũng.

Cơ Trường Dạ không có biện pháp với thiếu niên như vậy nhất. Đây dù sao cũng là đứa nhỏ hắn tự tay nuôi lớn, buổi tối hắn ôm cậu đi ngủ, ban ngày ôm cậu đọc sách, đói bụng giúp cậu thu xếp đồ ăn, lạnh giúp cậu đặt mua quần áo… Năm năm tháng tháng, sáng sáng chiều chiều, bọn họ gần như chưa bao giờ tách ra. Đến kinh thành, đột nhiên chia lìa với mình, cậu ấy có phản ứng này đúng là bình thường.

Nghĩ như vậy, Cơ Trường Dạ mềm lòng, nhẹ nhàng vuốt ve vành tai mượt mà của thiếu niên, thở dài, “Thôi, muốn đi theo ta cũng được, ngươi đến thay bộ quần áo. Trong cung cũng không phải tùy tiện người nào cũng có thể vào.”

Hữu Xu vừa nghe lời này, lập tức từ trong ngực thanh niên chui ra, vừa cởi vạt áo vừa nói, “Ta lập tức thay, ngươi chờ ta một chút.”

Cơ Trường Dạ vứt cho A Đại một ánh mắt ra hiệu, đối phương nhịn cười lấy tới một bộ đồ thái giám màu đỏ thắm. Hai người vốn định thưởng thức biểu tình quẫn bách của Hữu Xu, lại không thể như nguyện, vì Hữu Xu là một tên quê mùa chưa thấy qua cảnh đời, căn bản không nhận ra lai lịch bộ quần áo kia. Cậu hai ba cái liền thay xong quần áo, lại dùng giấy dầu bọc hai khối bánh đậu xanh, nhét vào trong tay áo, kích động nói, “Được rồi, chúng ta đi đi?”

Thiếu niên đã đủ mười lăm tuổi, ngũ quan ngây ngô non nớt chậm rãi nảy nở, da trắng, môi hồng, mày nhạt, đôi mắt đen trắng rõ ràng lại càng thêm linh khí mười phần, mặc đồ thái giám vào không có chút vẻ đáng khinh, ngược lại có vài phần bồng bột hăng hái tiên y nộ mã*.

*Tiên y nộ mã: trang phục hoa lệ, cưỡi tuấn mã. Ý là người hào hoa phong nhã.

Cơ Trường Dạ nắm cằm thiếu niên hai mắt nhìn tỉ mỉ, trêu chọc nói, “Hữu Xu nhà ta quả nhiên lớn lên thành một vị mỹ nhân, nếu lại lớn thêm một chút, sợ là sẽ khiến nhóm khuê tú thượng kinh mê đến thần hồn điên đảo.” Dứt lời nhăn nhăn mày, lại nói, “Cái bộ dạng môi hồng răng trắng này quá dụ người rồi, sợ rằng sẽ lây dính phiền toái. Hữu Xu, sau khi vào cung chỉ được cúi đầu đi theo ta, đừng nói gì, càng đừng chạy lung tung.”

Hữu Xu lập tức gật đầu, nhu thuận đồng ý.

Hai người vào cung, ở trước Dưỡng Tâm điện chờ non nửa canh giờ mới được hoàng đế triệu kiến. Lúc này đang giữa hè, bên ngoài nắng độc, khiến không khí đều nóng tới vặn vẹo. Mười năm này tuy rằng Hữu Xu sống không quá trôi chảy đến mức nào, nhưng cũng không chịu bao nhiêu khổ, trong lúc nhất thời thiếu chút nữa bị nướng thành than đen. Cậu nâng mắt nhìn về phía trước, thấy thanh niên đưa tay làm một động tác trấn an, lúc này mới áp chế nóng nảy tràn đầy trong lòng.

Hai phụ tử mười năm không gặp, mới vừa trở về nhà, không có một câu nửa chữ quan tâm, ngược lại liên tiếp cho hai cái ra oai phủ đầu, Hữu Xu có trì độn nữa cũng có thể nhận thấy được thái độ lạnh lùng của hoàng đế đối với thanh niên. Nói lạnh lùng cũng nhẹ quá, nên nói là ghét cay ghét đắng mới phải.

Cùng là người lưu lạc thiên nhai mà! Nghĩ đến phụ thân xem mình là quỷ đòi nợ, Hữu Xu yên lặng thở dài.

Đúng vào lúc này, trong điện có người truyền triệu, Cơ Trường Dạ quay đầu lại nhìn Hữu Xu một cái, dùng khẩu hình dặn dò cậu chờ ở tại chỗ.

Nơi này là cấm cung, người thanh niên yết kiến là hoàng đế đương triều, long khí mang theo trên người hẳn là cũng nồng đậm. Hai cỗ long khí hội tụ cùng một chỗ, dù là lệ quỷ càn rỡ nhất thiên hạ, sợ rằng cũng không dám tới gần. Nghĩ như vậy, Hữu Xu an tâm, hai mắt chậm rãi trống rỗng, bắt đầu tu luyện tinh thần lực.

Sau một chén trà nhỏ, thái giám cùng thị vệ canh giữ ở ngoài điện bắt đầu thay ca, đoàn người đi tới đi lui bên người Hữu Xu, mang theo từng trận gió nóng. Đột nhiên, trong gió nóng rót vào một tia âm khí, người bên ngoài có lẽ khó có thể phát giác, nhưng Hữu Xu đấu tranh với lệ quỷ mười năm lập tức từ trong minh tưởng bừng tỉnh, tinh thần lực tụ ở hai mắt, bình tĩnh nhìn về phương hướng âm khí đánh úp lại.

Cậu vốn tưởng là quỷ đòi nợ, lại không ngờ người tới là một nữ nhân phun ra cái lưỡi dài đỏ tươi, à không, phải là nữ quỷ. Nàng chậm rãi đi lên bậc thang, đi ngang qua bên người Hữu Xu, thong dong bước vào Dưỡng Tâm điện.

Hữu Xu ngạc nhiên, trăm triệu lần không ngờ đến trong thiên hạ lại có lệ quỷ không sợ hãi long khí. Nói cách khác, nữ nhân này là tồn tại càng lớn mạnh hơn so với quỷ đòi nợ. Nếu quỷ đòi nợ tiếp tục ở lại dương thế làm hại, một ngày nào đó cũng có thể trưởng thành đến loại tình trạng như nữ quỷ. Nói cách khác, đến ngày nào đó, dù là Cơ Trường Dạ cũng không bảo vệ được mình.

Nghĩ tới đây, Hữu Xu nhất thời tâm hoảng ý loạn, đang định tiến lên nhìn cẩn thận, lại thấy nữ quỷ nghiêng ngả lảo đảo mà chạy đến, trong miệng kinh hãi nói, “Sao trên người tam hoàng tử lại đầy tử sắc long khí? Cơ Chính Tắc mạng chó thật tốt!”

Cơ là quốc họ, Cơ Chính Tắc trong miệng nữ quỷ là ai không cần nói cũng biết. Trước đó nàng thong thả đi tới, tư thái trầm ổn, có thể thấy đã quấn lấy Cơ Chính Tắc không phải ngày một ngày hai, nhưng nhìn thấy Cơ Trường Dạ lại nháy mắt cuống quít bỏ chạy, hiển nhiên rất kiêng kị tử sắc long khí. Cơ Chính Tắc dù sao cũng là hoàng đế, nên có long khí hộ thể, nữ quỷ này lại không sợ hắn, còn thường xuyên tới đây dây dưa, bởi vậy suy đoán, đạo hạnh của nữ quỷ hẳn là cao hơn quỷ đòi nợ, hơn nữa có huyết hải thâm thù với Cơ Chính Tắc, mà Cơ Trường Dạ quả nhiên có thể khắc chế quỷ vật thiên hạ.

Tròng mắt Hữu Xu vừa chuyển, nảy kế trong lòng. Bởi vì là thời khắc thay ca, trái phải không người, cậu nhếch một ngón trỏ với nữ quỷ, sau đó đi tới ngự hoa viên ở một bên.

Nữ quỷ trừng lớn con mắt màu đỏ, biểu tình chần chờ.

Hữu Xu vừa đi vừa quay đầu lại, tiếp tục cong ngón trỏ.

Lúc này nữ quỷ mới xác định, tiểu thái giám này quả thực thấy được mình. Dù sao thì nàng cũng đã chết, không có gì để cố kỵ, vì thế mơ mơ hồ hồ đi theo. Một người một quỷ chuyển tới một góc không người, bắt đầu nói chuyện.

“Sao ngươi thấy được bổn cung?”

Nữ quỷ vừa mở miệng, Hữu Xu liền hiểu rõ thân phận đối phương. Tự xưng bổn cung, vậy là phi tử của hoàng đế, hơn nữa địa vị không thấp; mắt lồi ra, đầu lưỡi thật dài, tám chín phần là thắt cổ; không đúng, từ vết ứ ngân hình chữ nhất trên cổ để phán đoán, nàng hẳn là bị siết chết, hơn nữa đầu sỏ gây tội chính là hoàng đế, nếu không sẽ không mạo hiểm bị long khí cắn nuốt mà tiến đến Dưỡng Tâm điện. Câu “mạng chó thật tốt” kia cũng không phải là lời chia tay tâm tình lưu luyến gì.

“Ta có mắt âm dương.” Hữu Xu vuốt mí mắt mình, đi thẳng vào vấn đề nói, “Chúng ta làm một cái giao dịch thế nào?”