[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu

Chương 10




Bị đứa nhỏ nước mắt lưng tròng ánh mắt ngại ngùng nhìn, kế đó thiếu niên không trêu đùa cậu nữa, cực kỳ phối hợp mặc quần áo giày dép tử tế. Đi đến gian ngoài, tăng nhân đã đưa nước ấm cùng đồ ăn tới. Hai hộ vệ phân biệt tên là A Đại, A Nhị. A Đại đang pha nước ấm, A Nhị đang bày đồ ăn, rửa mặt xong lập tức có thể ăn cơm.

Hữu Xu dùng sức hít hít mùi đồ ăn phiêu đãng trong không khí, chỉ cảm thấy bụng đói kêu vang, hư không khó nhịn. Cậu gấp gáp chạy đến trước giá rửa mặt, vắt một cái khăn ẩm, liên tục vẫy thiếu niên nhanh chóng lại đây.

Nghe thấy trong bụng đứa nhỏ phát ra tiếng rột rột, thiếu niên mỉm cười, chủ động xoay người, tiện cho cậu hành động. Hữu Xu rất nhanh lau sạch sẽ hai má thiếu niên, vành tai, cổ, dùng nước còn dư lại lau mặt mình, sau đó chạy đến trước bàn ăn đứng vững, thấy rõ thức ăn trong bát đĩa, hai mắt trợn lên, rất kinh dị.

“Sao các ngươi lại có thịt ăn?” Cậu đến nửa tháng, bữa bữa đều là rau xanh củ cải, một chút thức ăn mặn cũng không thấy được.

“Xuỵt, chớ nên lộ ra.” Thiếu niên để ngón trỏ lên môi, làm một thủ thế chớ có lên tiếng.

Hữu Xu gật đầu, thấy A Đại A Nhị dọn bát đũa xong lui về phía sau ra khỏi phòng, cũng lưu luyến không rời mà đi ra.

“Đi đâu vậy? Lại đây ăn cơm.” Thiếu niên thản nhiên mở miệng.

“Ngươi đang nói chuyện với ta hả?” Hữu Xu tựa vào ván cửa, chốc lát chỉa chỉa chính mình, chốc lát lại ló đầu ra nhìn A Đại A Nhị ngoài hành lang. Hạnh phúc tới quá nhanh, cậu có chút không thể tin được lỗ tai mình. Trong mạt thế, có thể ăn đồ ăn mới mẻ là một loại xa xỉ, đến cổ đại, tuy nói có thể ăn no, lại vẫn như cũ không nếm được thức ăn mặn, trừ khi là người đầu thai tại nhà giàu.

Vì vậy, đối với một bàn thức ăn phong phú này Hữu Xu thật sự là nhìn mà thèm tới cực điểm, hận không thể hóa thành cự thú, một hơi nuốt cả bát đũa bàn ăn vào. Ánh mắt cậu lóe lục quang, không khỏi có vẻ quá gấp gáp, bước từng bước nhỏ dịch về trong phòng, khóe miệng thỉnh thoảng lóe ra ánh sáng khả nghi.

Thiếu niên đặt nắm tay trên môi, ho khan thật nhỏ, cuối cùng vẫy tay, “Lại đây đi, đồ ăn hôm nay hơi nhiều, một mình ta ăn không hết.”

“Đúng, lãng phí đồ ăn đáng xấu hổ.” Hữu Xu ngồi xuống cạnh thiếu niên, cầm lấy đũa trúc giúp thiếu niên gắp một cái chân giò, thúc giục nói, “Chủ tử mau ăn đi.” Ngươi ăn ta mới tiện khởi động.

“Ừ, ngươi cũng ăn đi…” Lời còn chưa dứt, đứa bé đã kẹp một miếng thịt lên nhét vào miệng, sau đó múa may đôi đũa mồm to và cơm, tư thế kia rất giống như đói bụng tám đời rồi.

“Ăn từ từ, còn rất nhiều.” Thiếu niên đỡ trán, thật sự có chút bất đắc dĩ, nhưng nhìn nhìn, cũng cảm thấy đói bụng. Ban đầu tới Khai Nguyên tự, hắn vô cùng không quen đồ ăn khó nuốt ở nơi này, thói quen trong cung cẩm y ngọc thực, đột nhiên mất đi tất cả, còn bị đánh rớt xuống vực sâu vạn trượng, chênh lệch thật lớn trong lòng khiến hắn gần như tuyệt vọng đối với tương lai. Hắn cả đêm mất ngủ, bưng bát lên, cũng thường xuyên cảm thấy khó có thể nuốt xuống.

Hắn biết mình phải mau chóng tỉnh lại, bởi vì hắn không phải một mình, còn có nhà ngoại, còn có đông đảo tâm phúc mà mẫu hậu để lại. Một khi hắn suy sụp, tất cả mọi người phải chôn cùng hắn. Nhưng mà lý tính thuộc về lý tính, thật sự muốn thoát khỏi cảm tính dây dưa, cũng không phải là chuyện một sớm một chiều. Thu nhận đứa bé là muốn khiến mình dời đi lực chú ý, cũng thêm việc vui, hiện tại xem ra, quyết định này là đúng.

Đứa bé ăn đến ngon lành, ngủ đến đẹp giấc, chỉ cần bụng no, tuy rằng luôn nghiêm mặt, trong ánh mắt lại tràn ngập vui sướng cùng thoả mãn, cảm xúc sung sướng kia rất có sức cuốn hút. Chỉ không biết, khi nó trưởng thành, hiểu chuyện, biết được thân thế của mình, còn có thể vô ưu vô tư như vậy hay không.

Nghĩ nghĩ, thiếu niên yên lặng thở dài.

“Hữu Xu. Thủ thứ sơ trang, tầm thường ngôn ngữ, hữu đắc kỷ đa xu lệ. Tên của ngươi chính là đến từ đây sao?” Hắn gắp cho đứa bé một miếng thịt, chậm rãi dò hỏi.

“Chính là ý tứ ‘có một vị mỹ nhân’*.” Hữu Xu không quá thích nghiền ngẫm từng chữ một, lời nói rất thẳng thắn dễ hiểu.

*Trong tên của Hữu Xu, “Hữu” là có, còn “Xu” nghĩa là mỹ nhân.

“Có một vị mỹ nhân? Ngũ quan của ngươi ngược lại có vài phần tinh xảo, ngày sau có lẽ thật sự có thể thành một mỹ nhân.” Thiếu niên nắm cằm đứa bé, đem cậu xoay tới xoay lui nhìn một hồi lâu. Ngũ quan quả thật tinh xảo, nhưng nổi bật nhất cũng là đôi mắt, đen thẳm, sáng ngời, thâm thúy mà lại trong suốt, tựa bảo thạch, lại tựa như sao sáng trên bầu trời.

“Ăn nhiều một chút, mọc thêm chút thịt, béo mới xinh đẹp.” Hắn tiếp tục gắp đồ ăn, rất có loại cảm giác thỏa mãn nuôi con trai.

Hữu Xu liên tục gật đầu, độ hảo cảm đối với thiếu niên đã đột phá phía chân trời. Vừa có thể bảo vệ mình, lại có thể để mình mỗi bữa ăn thịt, đi chỗ nào tìm một ông chủ càng tốt hơn thiếu niên chứ? Năm lượng bạc bán mình đi, không thiệt, một chút cũng không thiệt.

“Tên của ngươi là ai giúp ngươi lấy?” Sức ăn của thiếu niên khôngg lớn, ăn no liền buông bát đũa xuống, chọc đứa bé nói chuyện.

“Ta, tự ta.” Vốn định nói mẹ ta, nhưng nghĩ đến mình đã trọng sinh, Hữu Xu vội vàng sửa miệng. Cái tên này ngay cả Tống ma ma cùng Bạch Thược cũng không biết, các nàng chỉ biết dùng xưng hô “thiếu gia” với cậu, nói là chờ đi học, để tiên sinh lấy một cái tên ngụ ý tuyệt hảo. Lúc ấy Hữu Xu không phát biểu ý kiến, nhưng trong lòng cũng rất không vui. Cậu là Hữu Xu, thì vĩnh viễn là Hữu Xu.

Thiếu niên lắc đầu bật cười, trăm triệu lần không nghĩ tới đứa bé năm tuổi lại lấy cho chính mình một cái tên như vậy. Có một vị mỹ nhân? Da mặt quả thực rất dày.

Hai người ăn điểm tâm, liền có một chưởng quỹ hàng vải mang theo rất nhiều vải dệt tiến đến bái kiến. Hữu Xu vốn tưởng rằng thiếu niên muốn làm quần áo mới, lại không ngờ đối phương đẩy mình lên, để chưởng quỹ đo kích cỡ.

“Ngoại trừ màu trắng, mấy loại khác lấy hết. Nó tương đối bướng bỉnh, thích lăn qua lăn lại trong tuyết, màu trắng rất dễ bẩn.” Thiếu niên lựa vải màu trắng ra, tiếp tục nói, “Lại dùng vải lụa làm mấy bộ áo lót tiết khố. Đúng rồi, ngoại bào tận lực làm dày một chút, mùa đông Lương Châu hình như còn lạnh hơn thượng kinh nữa.”

Chưởng quầy liên tục gật đầu đáp ứng.

Hữu Xu sờ sờ vải dệt rủ xuống nơi mặt bàn, trong lòng cực kỳ cao hứng. Tống ma ma cùng Bạch Thược dù sao cũng là hạng nữ lưu, chẳng những phải nuôi lớn thiếu gia, còn phải cho cậu đọc sách tập viết, khiến cho cậu không đến mức phí hoài tiền đồ, tiền tài cần tiêu không thể đếm hết, cho nên ngày qua rất túng quẫn. Chỉ có lúc năm mới Hữu Xu mới có thể mặc đồ mới, ngày thường thậm chí phải nhặt lại quần áo cũ của Bạch Thược mà mặc, người không quen biết trong thôn còn tưởng cậu là một tiểu cô nương.

“Làm quần áo cho ta à?” Cậu ngẩng đầu, đôi mắt trông mong nhìn thiếu niên, sợ đây chỉ là ảo giác của mình.

“Phải, đi theo ta, ta tự nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.” Thiếu niên vỗ vỗ đỉnh đầu cậu, giọng điệu rất ôn hòa.

Hữu Xu trong nháy mắt bị cảm giác hạnh phúc vây quanh. Nói một câu thành thật, sau khi cậu đi vào cổ đại, điều kiện sinh hoạt cũng không tốt hơn đời trước bao nhiêu, cũng là ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn có một lệ quỷ lúc nào cũng muốn mạng mình, mức độ nguy hiểm còn cao hơn so với ở mạt thế nữa. Sau khi đến bên cạnh thiếu niên, mấy tình trạng đó mới lần lượt được cải thiện.

Cái gì gọi là sinh hoạt? Ở cùng một chỗ với ông chủ mới gọi là sinh hoạt! Trong lòng cậu than thở, khóe miệng luôn mím thành thẳng tắp rốt cuộc cong cong, nở ra hai cái lúm đồng tiền thật sâu.

Thiếu niên vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đứa bé lộ ra biểu tình khác ngoài “mặt không đổi sắc”, nhịn không được tiến lên, chọt chọt cái hố nhỏ bên má trái cậu, khẽ cười nói, “Hiện tại ta mới phát hiện, hóa ra Hữu Xu còn mọc hai cái má lúm đồng tiền nhỏ nữa.”

Khóe môi nhếch lên của Hữu Xu chậm rãi san bằng, xoa cằm nói, “Cám ơn chủ tử, sau này Hữu Xu tất sẽ vì chủ tử vượt lửa băng sông!” Có lẽ đối với thiếu niên mà nói, hết thảy mà hắn cho đều không tính là gì, bất quá là cái nhấc tay mà thôi, nhưng đối với Hữu Xu đến từ mạt thế mà nói, đồ ăn, quần áo, chỗ sống yên ổn, đã là lễ vật quý giá nhất mà cậu nhận được. Nhận được bao nhiêu thì phải trả giá bấy nhiêu, ngày sau nếu thiếu niên gặp nạn, dù đánh cược tính mạng thì Hữu Xu cũng sẽ giúp đỡ.

Nhìn thấy cảm kích cùng kiên trì trong mắt đứa bé, nội tâm thiếu niên pha lẫn xúc động. Hắn đã quen mang theo mục đích mà kết giao với một người, cũng đã quen trên mặt một dạng sau lưng một dạng, nhưng khi hắn sử dụng thủ đoạn để ứng phó với đứa nhỏ trắng như tờ giấy trước mắt, lại cảm thấy vô cùng xấu hổ. Nhưng mà con người sẽ luôn lớn lên, cũng sẽ luôn thay đổi, ai có thể luôn giữ trái tim ban sơ? Nếu đứa nhỏ vĩnh viễn hết sức chân thành như hiện tại, hắn không biết mình còn có thể tiếp tục lợi dụng cậu hay không.

Thôi, hiện tại nghĩ mấy cái này còn hơi sớm, sau này lại xem đi. Nghĩ tới đây, thiếu niên xoay người, vạn phần ôn nhu vuốt ve hai gò má lạnh như băng của Hữu Xu.

Hai hộ vệ phát hiện, gần đây chủ tử sáng sủa hơn rất nhiều, cũng quen việc trêu đùa Hữu Xu. Hắn biết rõ Hữu Xu thèm ăn, phân phó bọn họ mua một đống lớn đồ ăn đặt lên bàn, lại không để Hữu Xu đụng đến, khiến Hữu Xu vừa trừng mắt vừa chảy nước miếng, thật vất vả mới từ bi mà đưa một khối điểm tâm qua, chính mình lại đứng thẳng tắp, khiến Hữu Xu nhảy nhót cướp lấy.

Hữu Xu cũng là đứa ngốc, mỗi lần đều sẽ bị lừa, dù nhảy đến đầu đầy mồ hôi cũng không buông tha, cuối cùng tứ chi đu trên người chủ tử, giống như con khỉ nhỏ bò lên trên, thề phải đem điểm tâm ăn vào trong bụng mới bằng lòng bỏ qua. Đến lúc này, chủ tử mới có thể cười nhẹ đem con khỉ nhỏ trên người kéo xuống, bẻ nát điểm tâm tự tay đút qua.

Chủ tử đầy ngây thơ cùng tinh thần phấn chấn như vậy, hai hộ vệ chưa từng nhìn thấy, nội tâm nhận được chấn động đồng thời lại cảm thấy thực vui mừng. Xem ra chủ tử đã ra khỏi bóng đen bị trục xuất.

Ngày hôm đó, thiếu niên kiên trì ở trong thư phòng đọc sách tập viết. Hữu Xu đứng ở trên băng ghế giúp hắn mài mực, sau khi mài xong thì khoanh tay đứng thẳng, biểu tình nghiêm túc chờ đợi phân phó tiếp theo. Thiếu niên bớt thời giờ liếc nhìn đứa bé một cái, nhẹ nhàng nói, “Đứng lâu mệt mỏi không? Qua bên kia ngồi sưởi ấm, ngươi nhìn ngươi kìa, trên lỗ tai đều nứt da rồi.”

Hữu Xu vội vàng che lỗ tai lại, lại không cẩn thận đem mu bàn tay sưng đỏ cũng lộ ra.

“Trên tay cũng nứt mấy chỗ.” Thiếu niên một mặt thở dài một mặt lấy từ trong ngăn kéo ra một hộp thuốc mỡ, bôi đều đều trên mu bàn tay và lỗ tai đứa bé, cuối cùng vẫy tay áo, “Đi đi, ngồi bên cạnh đợi đi.”

Hữu Xu vô cùng cảm kích nhìn thiếu niên một cái, lúc này mới nhảy xuống ghế, đi đến cạnh hỏa lò làm ấm tay. Cậu đã không muốn nói lời cảm ơn nữa, bởi vì chiếu cố của thiếu niên đối với cậu, bất luận là bao nhiêu tiếng cảm ơn cũng không thể xóa hết. Cậu chỉ có thể đem phần ân tình này ghi tạc trong lòng, ngày sau dốc hết toàn lực báo đáp. Nếu như không có thiếu niên, cậu biết mình không sống được đến hiện tại. Thế giới này mặc dù không có tang thi, nhưng quỷ quái vô hình còn đáng sợ hơn cả tang thi.

Nhớ tới quỷ quái, trái tim thả lỏng của Hữu Xu lập tức căng thẳng. Bấm ngón tay tính toán, lệ quỷ kia đã biến mất tám chín ngày, cũng không biết trong tám chín ngày này lại hại chết mấy người, hút bao nhiêu dương khí. Mỗi lần nó biến mất, lần tới khi xuất hiện lại sẽ mạnh hơn nhiều, khiến Hữu Xu luôn không dám thả lỏng cảnh giác