Khoảng Cách Của Người

Chương 97: Sinh nhật




Sinh nhật khó quên nhất của bạn ra sao?

Ting: Cảm ơn đã hỏi, tôi đang ở trong phòng ngủ, mới bước xuống khỏi người anh yêu, tiện thể trả lời nè.

Hôm qua anh yêu vừa tổ chức sinh nhật cho tôi xong.

Nhắc tới chuyện sinh nhật ấy à… bắt đầu từ năm kia tôi đã chẳng màng tổ chức sinh nhật nữa, bởi vì quá mức khốn nạn.

Trường tôi khai giảng vào sáng thứ hai của trung tuần tháng tư, sinh nhật năm kia rơi vào độ trước khai giảng mấy ngày, chính vào hôm sinh nhật đó tôi phát hiện bạn trai cũ ngoại tình, còn gì có thể “ấn tượng khó phai” hơn chuyện ấy?

Sau khi say bét nhè mấy ngày liên tiếp, tôi bỏ mất buổi học đầu tiên của ngày khai giảng, thế là bị giáo sư dạy bộ môn gạch bay luôn tư cách thi cuối kỳ…

Từ hôm ấy, tuổi hai tư thăng trầm của tôi bắt đầu.

Cụ thể thăng trầm ra sao, hãy cùng xem những câu trả lời dưới đây để biết thêm chi tiết ↓↓↓

Ting: Làm cách nào để hẹn gặp người yêu qua mạng?

Ting: Chửi đểu sếp sau lưng bị sếp phát hiện thì phải làm sao?

Ting: Đã bao giờ bạn rơi vào tình cảnh “nhục quá sống sao nổi” chưa?

Ting: Yêu đương với giáo sư là loại trải nghiệm gì?

Sau khi yêu đương với giáo sư, tôi không cách nào nhắc đến chuyện sinh nhật của tôi với ảnh.

Vào năm ngoái, sinh nhật vừa hay là trước khai giảng một ngày, hôm ấy tôi hầu như chạy xe cả một đêm, đã định làm lại cuộc đời, ấy thế mà suýt chút nữa đến muộn tiết đầu tiên của ngày khai giảng… đương nhiên cuối cùng vẫn đến kịp.

Sau khi học xong tiết đầu tiên rồi trở về nhà, tôi mới biết từ tối hôm trước, anh giáo già của tôi vẫn luôn ở nhà chờ đợi và chuẩn bị sinh nhật cho tôi.

Buổi tối đó hai chúng tôi đứng trên ban công, tôi nói với ảnh: “Thật ra em không để ý đến sinh nhật của mình cho lắm.”

Ảnh quay đầu nhìn tôi, kể một câu chuyện cười khiến tôi vĩnh viễn chẳng bao giờ quên nổi.

“Em biết không? Bắt đầu từ ngày hôm qua em đã bước sang tuổi hai mươi lăm, nhưng anh vẫn chỉ ba mươi sáu tuổi.”

Anh ấy cười hết mực dịu dàng: “Có thấy anh chẳng còn già mấy không?”

Kể từ thời khắc đó, tôi lại bắt đầu yêu quý sinh nhật của mình.

Vì vậy đến năm nay, chúng tôi nghiêm túc trải qua một ngày sinh nhật, và sinh nhật này đã trở thành sinh nhật đáng nhớ nhất của cả hai chúng tôi.

Hai đứa tôi cùng nhau đi thủy cung —— đây là nơi mà ngày bé tôi vẫn hằng muốn đi, nhưng do nhiều nguyên nhân khác nhau nên vẫn chưa có dịp.

Thật ra cũng chẳng có mấy người nhớ được chuyện này, nhưng sau khi anh người yêu biết chuyện, ảnh liền nhớ kỹ.

Thủy cung nằm ở rất xa, trời vừa tờ mờ sáng chúng tôi đã bắt đầu xuất phát.

Nhưng đi sớm cũng có vấn đề của đi sớm, bởi vì hôm kia là thứ hai, dựa theo lịch trình đã sắp xếp từ trước, thì trưa thứ ba anh người yêu tôi phải mở video hội thảo.

Mặc dù kể từ ngày tôi tốt nghiệp, ảnh đã xin nghỉ dài hạn, học kỳ này không cần đứng lớp giảng dạy, nhưng anh ấy vẫn phải thường xuyên mở cuộc họp từ xa với nghiên cứu sinh dưới trướng.

Tóm lại là, bình thường phong cách họp hành qua video của ảnh sẽ là: giáo sư mặc tây trang chỉnh tề, ngồi trong phòng làm việc, sử dụng laptop mạng mẽo ổn định, cảnh nền sau lưng luôn là giá gỗ đầy ắp những quyển sách học thuật.

Thế nhưng sáng hôm qua tôi và anh người yêu đi thủy cung chơi, phong cách họp hành của ảnh liền biến thành như vầy: giáo sư mặc áo len cao cổ, ngồi trên chiếc ghế hình cá heo, dùng máy tính bảng của tôi với wifi chùa của thủy cung, cảnh nền phía sau là một đám cánh cụt đang nhảy nhót tưng tưng.

Có lẽ uy quyền của giáo sư Bách nhà tôi khủng quá, thế nên chẳng có nghiên cứu sinh nào dám đưa ra nghi vấn.

Mà cái này không phải trọng điểm…

Trọng điểm là, tôi thấy anh người yêu đang bận họp, tôi bèn đi loanh quanh đó một mình ngắm cá.

Ngắm nghía một lúc, mẹ của anh người yêu nhắn tin chúc tôi sinh nhật vui vẻ.

Tôi đáp lời bà đôi câu, sau đấy chúng tôi bắt đầu buôn chuyện.

Nội dung buôn chuyện đại khái là như vầy ——

Mẹ anh người yêu: Hai con hôm nay định đón sinh nhật thế nào?

Tôi: Bọn con đến thủy cung chơi.

Tôi:
Tôi: Cá lồng đèn đó bác.

Mẹ anh người yêu: Trông hay nhỉ, bảo nó chụp ảnh cho con nhiều nhiều vào nha.

Tôi: Ảnh đang họp trực tuyến với nghiên cứu sinh ạ, chắc phải bận mất một lúc nữa.

Mẹ anh người yêu: Lúc này mà nó còn họp hành á?

Mẹ anh người yêu: Bỏ mặc con một mình?

Mẹ anh người yêu: Thứ không ra gì.

Chưa tán phét được mấy câu thì anh người yêu đã cầm máy tính bảng đi qua đây.

Tôi hỏi: “Anh họp nhanh thế? Em với bác đang nhắc đến anh này.”

Ảnh đáp: “Anh biết.”

Tôi lấy làm lạ: “Sao anh lại biết?”

Ảnh chìa máy tính bảng ra trước mặt tôi, phát lại cho tôi xem đoạn video hội thảo ban nãy.

Ở trong buổi họp, anh người yêu của tôi chia sẻ màn hình máy tính với tất cả những người tham gia cuộc họp.

Ban đầu buổi hội thảo diễn ra hết sức bình thường, anh người yêu tôi đang giảng giải các thứ các thứ, trên màn hình máy tính là nội dung chính của buổi họp. Qua một lúc thì đột nhiên có thứ hãi hùng lắm cứ ting ting nhảy ra —— thông báo tin nhắn trò chuyện giữa tôi và bác gái xuất hiện trên đầu màn hình.

Từng chữ từng chữ đều nét như Sony.

▬ Lúc này mà nó còn họp hành á?

▬ Bỏ mặc con một mình?

▬ Thứ không ra gì.

Sau khi ba dòng thông báo kia nhảy ra, anh người yêu tôi mới đăng xuất tài khoản của tôi ở trên máy tính.

Tôi đứng hóa đá tại chỗ mất một phút: “Người bên kia đều là dân Đức, không ai hiểu tiếng Trung đâu anh nhỉ?”

Anh người yêu tôi trầm mặc ba giây, đáp: “Em cho rằng ai là người đã kiến nghị anh kết thúc sớm buổi họp, sau đó đi đón sinh nhật với bạn đời?”

Thế là…

“Nhục quá sống sao nổi” đã thành công chuyển từ người này sang người khác.

(nhục quá sống sao nổi: từ gốc là 社会性死亡/cái chết xã hội – một thuật ngữ internet, ý chỉ bản thân bị bêu riếu trước mặt công chúng đến nỗi mất hết thể diện, chỉ muốn chết quách đi cho rảnh)