Hướng Ép Duyên Khuất Phục

Hướng Ép Duyên Khuất Phục - Chương 3





Chương Nghệ bởi vì lời nói của Trịnh Hi Vận mà trầm mặc hồi lâu. Như thế nào hoàn cảnh mới có thể làm cho người sinh ra quyết định như vậy, một gia đình thế nào mới có thể đem người bức tới mức này.


Chương Nghệ nói: "Nhất định phải chuyển tài sản sao? A Vận, hay chúng ta thử suy nghĩ biện pháp khác, đây chính là mẹ cậu và ông ngoại bà ngoại để lại cho cậu"


Trịnh Hi Vận cười khổ nói: "Đúng vậy, đó là của mẹ và ông ngoại mình để lại, mình không thể để mất"


"Nhưng cậu có thể lừa bọn họ" Chương nghệ tiếp tục nói: "Để cho bọn họ không dám đối với cậu hành động thiếu suy nghĩ "


Trịnh Hi Vận mãnh liệt ngồi bật dậy, ánh mắt từ từ đông lại: "Mình có thể để lộ chuyện mình đã tìm luật sư viết xong di thư cho cha mình cùng nữ nhân kia biết, đến lúc đó bọn họ nhất định sẽ đi thăm dò, chúng ta cần tìm một luật sư đáng tin cậy để làm việc này, đem chuyện này an bài xong, để cho bọn họ biết nếu mình chết, bọn họ cũng chẳng nhận được bất luận cái gì tài sản cùng quyền lợi, ngược lại sẽ tổn thất rất nhiều tiền ở hạng mục của công ty"


"Vừa lúc mình chỗ này có một hai hạng mục ổn định, hơn nữa khá tư mật, cậu tham gia vào bọn họ có muốn nhúng tay cũng không thể" Chương Nghệ nghe được Trịnh Hi Vận thanh âm bắt đầu tự tin tràn ngập sức sống, cô cũng dần dần yên lòng.


Trịnh Hi Vận độ cung ở khóe miệng hơi nhếch lên, đối với Chương nghệ nói: "Nếu là hạng mục tốt cậu cứ giữ lại, trong tay mình có điều khoản, hơn nữa mình cũng có điều khoản muốn đưa cho cậu" sống lại một đời, hạng mục nào đem lại nhiều lợi nhuận còn có ai so với cô rõ hơn chứ?


Nền tảng kinh tế quyết định cơ sở hạ tầng. Mặc kệ là lúc nào, có tiền có nhân lực cô sẽ cường đại hơn một ít!


Chương Nghệ nghe xong lời của cô cười nói: "Vậy được, về sau còn phải dựa vào cậu nha~~!"


"Cậu đừng chọc cười mình" Trịnh Hi Vận trở lại trong phòng, đối với Chương nghệ nói: "Mình bây giờ đang ở Tô Châu, chỗ cậu có ... luật sư nào nghiệp vụ tốt không, người mình quen biết cùng trong nhà ít nhiều có điểm liên hệ, cậu cũng biết mình mới vừa về nước mấy năm, không có người nào quen "


"Mình giúp cậu liên hệ" Chương Nghệ đáp ứng chuyện này, kinh ngạc nói: "Cậu sao lại đi Tô Châu? Không phải đi Thượng Hải dự sinh nhật Khang Hồng minh sao?"


Trịnh Hi Vận nói: "Gặp phải một số chuyện, tâm tình không tốt, ở giữa đường xuống xe, không muốn đi Thượng Hải "


Trịnh Hi Vận nói xong nghe Chương Nghệ bên kia truyền đến tạp âm, sau đó đối với Trịnh Hi Vận nói: "Mình giúp cậu tìm một luật sư, ở Tô Châu, vừa rồi muốn nói cậu dự sinh nhật bạn trai xong ghé qua Tô Châu, bây giờ vừa lúc, mình tìm phương thức liên lạc với cô ấy. Lúc này có thể nói cho mình biết gặp phải chuyện gì, lại để cho cậu nửa đường xuống xe "


Trịnh Hi Vận uống một ly nước, đối với Chương Nghệ nói: "Trương Hồng Diễm gọi điện thoại cho mình, nói Mục gia ép rất gắt, nếu như mình không thỏa hiệp nữa, có thể sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề "


Chương Nghệ giễu cợt nói: "Ôi, bọn họ bán con gái cầu vinh làm thật đúng là hăng say nhỉ, cha cậu thật là thiếu thông minh nha, cái này nếu như là đàn ông mình cảm thấy coi là bình thường, loại này gia đình hôn sự môn đăng hộ đối kén rễ đều coi là bình thường, thế nhưng để cho cậu gả cho một nữ nhân coi là là chuyện gì xảy ra nha! "


Trịnh Hi Vận tiếp tục nói: "Hơn nữa hiện tại dường như có người ở hạng mục chơi mình, cụ thể là người nào mình lại không biết, thế nhưng cùng bọn họ khẳng định không tránh khỏi liên hệ "


Trịnh Hi Vận đem thực hư sự tình nói cho Chương Nghệ. Sống lại sự tình quá mức huyền huyễn, chính mình đều không có làm rõ, cho nên không nói ra.




"Uhm, mình biết rồi, mình cũng sẽ chú ý tình huống nhà cậu, đến lúc đó có chuyện cậu nhớ nói với mình. Mình gửi cho cậu cái phương thức liên lạc, là người luật sư đó, cậu xem lúc nào mới liên hệ cô ấy? " Trịnh Hi Vận đưa tay lên nhìn đồng hồ, đáp: "Ngày mai đi! trời tối rồi "

Sau khi cúp điện thoại cùng Chương Nghệ, Trịnh Hi Vận thấy điện thoại di động có một cái tin nhắn ngắn, nàng nghĩ thầm Chương Nghệ tốc độ thật nhanh, mở ra lại thấy một cái số xa lạ, còn chưa mở ra thì đã thấy câu nói khinh bạc "Người đẹp, báo đáp mời cô ăn cơm, hẹn không? "


Trịnh Hi Vận xóa bỏ tin nhắn ngắn, để điện thoại di động xuống đi tới phòng vệ sinh, miệng cười lạnh nói: "Không hẹn đó..."


Cô không muốn để ý nữ nhân này, nhưng là nữ nhân này lại cứ luôn dính lấy cô, Trịnh Hi Vận ra phòng vệ sinh chuẩn bị đi ăn cơm, cầm điện thoại di động lên lại thấy Mục Thanh gởi tới hai cái tin nhắn ngắn.


"Người đẹp, tôi có tiền, muốn phải trả tiền cho cô nha! "


"Người đẹp, cô trả lời cái đi mà, tôi cảm giác mình giống như một một tên lừa gạt, cô cho tôi một cơ hội trả tiền lại để báo ân nha ~~ "

Trịnh Hi Vận đứng dưới nắng cười trả lời: "Không thiếu tiền, không cần "


Mục Thanh lập tức trả lời "Dùng dùng, cô ở chỗ nào tôi tới đón cô "


Nhưng là Trịnh Hi Vận thực sự không muốn cùng cô có liên hệ, cô luôn cảm thấy trình độ da mặt dày của Mục Thanh, cùng người kia ăn một bữa cơm nói không chừng sẽ bị cô dính cùng nhau trở về khách sạn, sau đó giường của mình cũng phải phân cho cô một nửa.


Loại chuyện như vậy ngẫm lại liền khủng bố, Trịnh Hi Vận càng không muốn để ý đến cô.


Tìm trên điện thoại xem Tô Châu có gì ăn ngon, Trịnh Hi Vận mang giày cao gót đi ra ngoài cửa.


Cô mặc một cái đầm ôm sát dài đến đầu gối, thanh nhã lại mang theo cao quý, tuy là nữ nhân xuất hiện ở khách sạn năm sao đều không quá kém cỏi, thế nhưng khí chất cùng dung mạo củaTrịnh Hi Vận đều ở trên người khác một bậc.

Trịnh Hi Vận đã thói quen những ánh mắt này, nàng khẽ nhíu mày, thực sự không biết nên chọn nhà hàng nào mới thích hợp. Trước mắt đột nhiên xuất hiện bóng mờ, Trịnh Hi Vận dừng bước lại, lại bị hoảng sợ, nhíu mày ngẩng đầu liền thấy Mục Thanh.


Mục Thanh vẫn mặc cái sơ mi màu đen bằng bông trong suốt thấy áo trong, eo thon như ẩn như hiện, một đầu tóc ngắn rối bời, cả người thoạt nhìn vô cùng ngổ ngược. Khóe miệng cô vung lên nụ cười ý vị thâm trường, đối với Trịnh Hi Vận nói: "Tôi cảm thấy chúng ta quá có duyên phận rồi, cô không muốn để ý tới tôi, Thượng Đế càng muốn cho cô cơ hội để cô để ý đến tôi "


Trịnh Hi Vận từ bên người cô đi qua, Mục Thanh quả nhiên đi theo, cô lập tức dừng bước lại nhìn Mục Thanh nói: "Cô cũng biết tôi không muốn để ý đến cô ?"

Mục Thanh nói: "Dĩ nhiên, cô biểu hiện hết sức rõ ràng"


"Vậy cô còn nhất quyết đi theo, có ý gì đây? " Trịnh Hi Vận nhìn cô giọng nói cũng hung hăng hăm dọa.


Mục Thanh biểu tình như cũ không thấy xấu hổ: "Có thể có ý gì, tôi thích kiểu nữ nhân xinh đẹp như cô, hơn nữa cô chính là ân nhân của tôi nha! "


Trịnh Hi Vận tất cả hành vi giống như là đánh vào trên bông vải, loại cảm giác này làm cho trong lòng cô khó chịu, một người chỉ gặp qua ba lần mang cho cô tâm lý bị nghẹn khuất thực sự là tức chết.


Trịnh Hi Vận xoay người tiếp tục đi ra ngoài, Mục Thanh đi theo bên người cô "Nhìn cô đang tra món ăn, tôi dẫn cô đi ăn nha, coi như tôi báo ân rồi "


Trịnh Hi Vận thật sâu nhìn cô một cái, cuối cùng thỏa hiệp.


"Nhìn cô vừa mới tra trên mạng biết là vài thứ kia không tốt, đều là khách sạn này đề cử mua, chuyên lừa những người bên ngoài như cô" Mục Thanh thấy cô không phản đối nữa, đưa tay lên vỗ vai Trịnh Hi Vận dẫn cô đi ra ngoài.

"Cô không phải người bên ngoài sao? " Trịnh Hi Vận hơi nghiêng bả vai, đem tay cô bỏ xuống.


Mục Thanh cũng không dây dưa nữa, như trước dựa vào cô rất gần "Tôi cũng vậy nha, bất quá tôi là người chuyên nghiệp! "


Đang nói các cô đi tới ven đường, Mục Thanh giơ tay lên đón xe. Ngọn gió nhẹ nhàng thổi qua, gợi lên làn váy của Trịnh Hi Vận cùng áo sơ mi đen trong suốt của Mục Thanh. Trịnh Hi Vận giơ tay lên đem lay động tóc dài vén ra sau tai, ở dưới ánh đèn lờ mờ nhìn phương hướng xe tới, đèn đường phản chiếu ở trong mắt cô, ở trong sắc trời dần mờ tối lại càng tỏa ra ánh sáng lung linh.


Mục Thanh quay đầu nhìn cô, lại bị Trịnh Hi Vận lạnh lùng liếc lại: "Xe tới"


Mục Thanh nhoẻn môi cười, đi tới bên cạnh xe mở cửa cho cô: "Mời"


Trịnh Hi Vận cũng không khách khí với cô, gập chân ngồi vào trong xe.

Mục Thanh sau đó lên xe "Chú tài xế, vui lòng chở tới nhà hàng Đắc Nguyệt "


"Ôi! Đây chính là chỗ tốt, cô gái con thật biết chọn" tài xế sau đó lái xe đi "Không chỉ người nước ngoài, chúng ta người bản xứ cũng thật thích đi, hơn nữa đồ ăn không mắc giá cả vừa phải, rất tốt "


Mục Thanh quay đầu chớp mắt nhìn cô, khóe mắt hiện lên có vẻ hơi đắc ý. Trịnh Hi Vận mở điện thoại di động lên trình duyệt lịch sử ghi lại, sau đó đưa điện thoại di động đến trước mặt Mục Thanh, trong đó là trang wed của nhà hàng Đắc Nguyệt.


"Thì ra chúng ta là đến cùng một nơi, thực sự là. . . " Mục Thanh còn chưa có nói xong, Trịnh Hi Vận liền nói: "Đừng nói là" cô dám cam đoan Mục Thanh nói ra không phải là cái gì lời hữu ích.


Mục Thanh phốc bật cười, ngã vào trên vai Trịnh Hi Vận "Cô thật đáng yêu "

"Cô muốn chết lắm hả?" Trịnh Hi Vận cắn răng nói.


Mục Thanh ngồi nghiêm chỉnh "Không có, được rồi, tiền của tôi ở trong thẻ, lúc thanh toán tiền chuyển cho cô đi, cô thanh toán tiền bằng số điện thoại sao? "


Trịnh Hi Vận gật đầu, Mục Thanh cầm điện thoại di động lên thăm dò số của cô, cúi đầu một lúc lâu nhẹ giọng nói: "Hi Vận? " thanh âm của cô kỳ thực rất êm tai, thế nhưng Mục Thanh nói luôn là mang theo một chút không đứng đắn, nội dung cũng để cho Trịnh Hi Vận không thể nào tiếp thu được, cho nên Trịnh Hi Vận vẫn không để mắt đến thanh âm của cô.


"Tên thật là dễ nghe, cùng cô rất hợp "


Trịnh Hi Vận cảm giác mình bỏ qua thanh âm của cô là lựa chọn sáng suốt, cái người này cùng cô bát tự không hợp !


Nhà hàng Đắc Nguyệt rất nổi danh, chỗ ngồi cũng không dễ đặt, Mục Thanh chủ động tiến lên hỏi, cuối cùng lúc đi ra nói cho Trịnh Hi Vận "Chúng ta đi chỗ khác! không có chỗ "

Trịnh Hi Vận lúc này đã có chút đói bụng, hoàn toàn không muốn lại đi một chỗ khác. Mục Thanh khó có được thu hồi bình thời dáng vẻ kiêu ngạo, nhìn cô xin lỗi "Tôi nên gọi điện thoại hỏi trước mới đúng, tôi quên tôi vận khí kém, luôn sẽ không có vị trí "


Trịnh Hi Vận xoay người muốn đi, lại cảm thấy có chút không cam lòng, xoay người lần nữa đi vào nhà hàng, người bán hàng tiến tới Trịnh Hi Vận mở miệng hỏi: "Xin hỏi còn chỗ không? "


Người bán hàng nói: "Vừa có một bàn ăn xong, xin cô chờ chút, thu thập trên bàn xong là có thể "


Trịnh Hi Vận sau khi nghe được xoay người muốn gọi Mục Thanh, thấy cô đen mặt đứng ở phía sau. Trịnh Hi Vận tâm tình trong nháy mắt tốt lên, Mục Thanh là thật vận khí không tốt sao.


Có lẽ là bị đả kích, Mục Thanh lúc ăn cơm không có nói nhảm nữa, nhưng Trịnh Hi Vận nhìn ra được cô càng nhiều hơn chính là bị mỹ thực hấp dẫn, không có thời gian nói. Đồ ăn xác thực ăn ngon, Trịnh Hi Vận cũng không biết một người này đối với thức ăn rất cố chấp. Bất quá các cô đều có đặc điểm chung là ăn vô cùng cảnh đẹp ý vui, Trịnh Hi Vận chậm rãi, Mục Thanh lại ăn nhanh hơn, nhưng cũng khiến người ta thoạt nhìn vô cùng hòa hợp. Trịnh Hi Vận nghĩ gia thế người này vậy cũng không tệ chứ, mặc dù coi như không đứng đắn.

Sau khi ăn xong trở về khách sạn, Mục Thanh có lẽ là bởi vì ăn no, dựa vào trên ghế ngồi không hề náo cô.


Trịnh Hi Vận thấy Chương Nghệ gởi tới cho mình phương thức liên lạc, cũng nói đã cùng luật sư liên lạc qua rồi, nói cô ngày mai điện thoại hẹn trước chào hỏi trực tiếp tới là được rồi. Trịnh Hi Vận hồi phục cảm tạ liền bị oán giận trả lời, nói cô không nên khách khí, Trịnh Hi Vận nhẹ giọng nở nụ cười.


Cất điện thoại di động Trịnh Hi Vận lại phát hiện Mục Thanh chống đầu đang nhìn cô, Trịnh Hi Vận vô ý thức thu hồi cười. Mục Thanh bỉu môi nói: "Thực sự là cùng người không cùng mệnh à, tôi luôn thu được vẻ mặt chán ghét của cô, còn bị vận khí tốt của cô làm mất mặt. Vừa mới là ở cùng bạn trai liên hệ sao? "


Trịnh Hi Vận không trả lời vấn đề của cô, nhưng không có tức giận, dù sao về sau cũng sẽ không gặp lại không phải sao.

Mục Thanh cũng không còn hỏi tới, chỉ là đến khách sạn, lúc Trịnh Hi Vận ở trong thang máy, Mục Thanh đột nhiên nói một câu:


"Hi Vận, tôi cảm thấy chúng ta còn có thể gặp lại "


Trịnh Hi Vận quay đầu, lại chỉ nhìn thấy cửa thang máy đóng lại, trong lòng nổi lên một khẩu ác khí không phát ra được.


Nếu còn có thể gặp lại, chuyện thứ nhất chính là gϊếŧ chết cô!