Gặp Anh Là Bình An

Chương 7: Không muốn




Cuối cùng, được Lý Mặc dẫn đường, bọn họ đến một quán mì lâu đời. Phố ăn vặt gần Kiều Trạch, không ít học sinh sẽ chọn đến đây.

Hơn nữa Lý Mặc dùng tài sản và tính mạng của mình cam đoan mùi vị ở đây tuyệt đối không thua những nhà hàng năm sao bên ngoài, Trì Nhứ đành đồng ý.

Lúc chọn chỗ ngồi đã xảy ra một khúc nhạc dạo ngắn.

"Cậu ngồi bên kia." Trì Nhứ lườm Lý Mặc, tách cậu và Trình Ngộ An ra, ngồi giữa hai bọn họ... chủ yếu là cô muốn ngồi cạnh Trình Ngộ An.

Bỗng nhiên bị đẩy ra, Lý Mặc tủi thân nhìn Trình Ngộ An: "Cậu nhìn cậu ta đi!"

Trì Nhứ chắn trước mặt Trình Ngộ An, ngoài cười nhưng trong không cười: "Khỏi nhìn, tôi biết tôi xinh đẹp."

Lý Mặc không có chỗ trút giận, chầm chậm ngồi xuống, bắt đầu suy nghĩ xem nên báo thù như thế nào.

Không bao lâu sau khi gọi món, bà chủ hơi mập tươi cười bưng hai suất mì gạo Vân Nam và một suất cháo trứng thịt nạc lên.

Lý Mặc và Trì Nhứ mỗi người lấy một bát mì gạo, sau đó trơ mắt nhìn Trình Ngộ An lấy bát cháo nóng hổi đi, vẻ mặt không thay đổi.

Lý Mặc, Trì Nhứ: "..."

Bọn họ thật lòng thật dạ bội phục Trình Ngộ An.

Bây giờ là tháng chín, vẫn đang là mùa hè nóng nực. Vừa rồi bọn họ cùng đi tới đã đổ mồ hôi rồi, dù trong quán có điều hòa nhưng vẫn còn rất nóng. Vậy mà, Trình Ngộ An lại gọi một bát cháo, một bát cháo bốc hơi nóng.

Đây là người à???

Trình Ngộ An vừa ăn một miếng cháo, ngẩng đầu liền thấy Trì Nhứ và Lý Mặc bên cạnh đang trợn mắt há miệng nhìn anh.

Trình Ngộ An không biến sắc đặt bát cháo xuống.

Ờ thì... Đang ăn mà bị nhìn chằm chằm thế này, vẫn hơi dọa người.

Trì Nhứ để ý thấy Trình Ngộ An vẫn mặc áo dài tay của trường, không nhịn được hỏi: "Trình Ngộ An, cậu không nóng à?"

Trình Ngộ An lắc đầu: "Không nóng."

Lý Mặc không để ý Trì Nhứ đang ngồi giữa hai người họ, trực tiếp chen về phía Trình Ngộ An, ngửi ngửi, ngửi xong bỗng biến sắc: "Đệch, lão Trình sao cậu lại không có mùi mồ hôi."

Trì Nhứ suýt bị ép thành bánh, lấy tay bịt mũi, giọng nói cũng giống như nghẹt mũi: "Lý Mặc cậu có thể biến đi không, mùi mồ hôi trên người cậu hôi chết đi được!"

Lý Mặc về chỗ, giơ cánh tay lên ngửi: "Có hả? Hình như có thật. Ây da, cậu không hiểu đâu, cái này gọi là mùi vị đàn ông đó."

"Mùi vị đàn ông? Tôi thấy là hôi nách thì có." Trì Nhứ ngồi dịch về phía Trình Ngộ An. Quả nhiên không ngửi được chút mùi mồ hôi nào, cô lập tức hùng hồn, "Cậu xem, trên người Trình Ngộ An không có mùi nè."

"Có mùi bột giặt... Đúng rồi, còn có hương hoa ngọc lan."

Lý Mặc bỏ thêm một đống tương ớt vào mì gạo của mình, liếc nhìn Trì Nhứ, khinh bỉ cậu: "Cậu biến thái à? Xa thế mà cũng ngửi thấy."

Thứ đang đợi bọn họ, là một cuộc tranh cãi.

"..."

Trình Ngộ An liếc nhìn đồng hồ trong quán, nhắc nhở hai học sinh tiểu học vẫn đang cãi lộn: "Không ăn thì không kịp nữa đâu."

Trong phút chốc, Lý Mặc và Trì Nhứ ngoan ngoãn im lặng.

Ăn xong, Trì Nhứ tiền muôn bạc biển phụ trách tính tiền... Đương nhiên, Lý Mặc chỉ là thuận tiện.

Rời xa nơi có điều hòa chưa đến năm phút, Trì Nhứ đã đổ đầy mồ hôi. Cô nhìn Trình Ngộ An bên cạnh không biến sắc, rất hiển nhiên, đối phương không hề cảm thấy nóng.

"Trình Ngộ An."

"Ừ."

"Cậu là người ngoài hành tinh à? Loại có khả năng điều hòa nhiệt độ ấy." Trì Nhứ nghiêm túc hỏi.

Trình Ngộ An liếc cô, hỏi: "Sao cậu biết người ngoài hành tinh có khả năng điều hòa nhiệt độ."

"Mình đoán." Trì Nhứ trả lời lấy lệ, kéo tay Trình Ngộ An. Ngôn Tình Ngược

Cô thật sự tò mò nhiệt độ cơ thể của Trình Ngộ An.

Khoảnh khắc chạm vào người đó Trì Nhứ đột nhiên thấy một mảnh lạnh lẽo, giống như phát hiện ra một châu lục mới. Cô rất buồn bực, sao Trình Ngộ An lại làm được?

Cái này chẳng lẽ là "lòng yên tĩnh tự nhiên mát" trong truyền thuyết?

"Tay mát quá, Trình Ngộ An sao cậu làm được vậy?" Hai tay Trì Nhứ nắm chặt tay Trình Ngộ An, quyến luyến trong sự mát mẻ đó.

"Trời sinh."

Trì Nhứ hỏi: "Vậy cậu đông ấm hạ mát à?"

Trình Ngộ An nhớ lại một hồi, nhớ đến vào mùa đông tay anh cũng lạnh như băng, nói: "Không phải."

Trì Nhứ vung tay lên, nhìn rất khí phách: "Không sao, đợi khi nào về mình sẽ đưa túi nước ấm mình thường dùng cho cậu, mình nói cậu nghe, túi nước ấm này rất tiết kiệm chi phí, đợi đến mùa đông cậu với mình mỗi người sẽ có một cái trong tay."

Trình Ngộ An không ngờ Trì Nhứ lại nghiêm túc như vậy, sửng sốt một hồi mới nói: "Được."

Lý Mặc thấy hai người bọn họ giống như tự động có thêm một cái bình phong, sắc mặt khó coi ngăn hành động "chiếm tiện nghi" của Trì Nhứ lại: "Trì Nhứ cậu làm gì đấy? Cứ cầm tay Ngộ An của chúng ta."

"Cũng đâu phải của nhà cậu, cậu quản tôi làm gì."

"Hứ, tôi đây cũng muốn sờ."

"Không, được."

Lại cãi nhau.

Trình Ngộ An đỡ trán, đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu.

Không bao lâu sau khi trở lại lớp học, Trình Ngộ An được chọn là đại biểu môn tiếng Anh bị gọi ra ngoài, Trì Nhứ chỉ có thể trừng mắt với Lý Mặc.

"Trì Nhứ!" Là giọng của Lâm Nguyệt Nghi.

Trì Nhứ nhìn sang, bỗng thấy Lâm Nguyệt Nghi rất giống Hoàng đế đi tuần, đi đến đâu cũng mang theo mấy người, đều là đám bạn xấu trước đây của cô.

"Sao vậy?" Trì Nhứ hỏi cho có lệ. Nếu không phải vì mùi nước hoa trên người Lâm Nguyệt Nghi đã bớt nồng, không còn gay mũi nữa thì cô đã sớm đập bàn rời đi rồi.

Cô rất nhạy cảm với mùi hương.

Lâm Nguyệt Nghi hoàn toàn không nhận ra Trì Nhứ đang lơ đãng, rất tự nhiên nói: "Không phải chủ nhật tuần này là sinh nhật Hà Vị sao, bọn mình định tổ chức tiệc sinh nhật cho cậu ấy."

Cô ta hơi dừng lại, "Mình nhớ nhà cậu có vài căn biệt thự ở ngoại ô."

Trong lời nói có chuyện.

Trì Nhứ lắng nghe, chuyện này cô nhớ rất rõ. Lúc đó party được tổ chức trong nhà cô. Rõ ràng ban đầu đã nói chỉ có hơn mười người tới, kết quả Lâm Nguyệt Nghi lại dẫn hơn hai mươi người tới giữ thể diện, làm loạn nhà cửa, còn làm vỡ một bình hoa cổ mà Trì lão gia thích nhất, cuối cùng không thèm nói xin lỗi đã phủi mông rời đi.

Trì lão gia bên ngoài thì vân đạm phong khinh nhưng thật ra rất tiếc cái bình hoa mới mua chưa nổi một ngày. Ông cũng đã nhìn ra đám người Lâm Nguyệt Nghi không đối xử thật lòng với Trì Nhứ. Nhưng khi đó mới khuyên Trì Nhứ vài câu, cô đã không mấy vui vẻ. Thấy vậy Trì lão gia đành không nói nữa nữa.

Nghĩ xong Trì Nhứ gật đầu, làm bộ nghe không hiểu: "Nên các cậu đã nghĩ ra sẽ tổ chức party ở đâu chưa?"

Lâm Nguyệt Nghi lập tức nghiêm mặt, thấy cô giả ngây giả dại, thẳng thắn đi vào vấn đề: "Bọn mình đang nghĩ xem có thể biệt thự của nhà cậu không."

Lộ Dĩnh cũng cười nói: "Đúng vậy, Trì Nhứ cậu thấy có được không?"

"Xin lỗi." Trì Nhứ khẽ nhếch khóe miệng, giọng nói nửa thật nửa giả, "Cuối tuần này không tiện lắm, các cậu tìm chỗ khác đi."

Lộ Dĩnh suýt không thở nổi, không ngờ Trì Nhứ lại từ chối bọn họ. Nếu không phải vì Trì gia có mặt mũi thì bọn họ sẽ tìm đến Trì Nhứ ư?

Nhưng mọi người đều là người thông minh, bọn họ cũng không định trở mặt với Trì Nhứ, nói một câu "Không sao" giữ thể diện rồi rời đi.

Người vừa đi, Lý Mặc bị coi là người vô hình khẽ thở phào, nhận xét một câu: "Mấy người giàu loạn thật đó.", cậu lại bổ sung, "Tôi phải bảo anh Trình cách xa các cậu một chút."

Trì Nhứ mặc kệ cậu ta.

Ai cách xa ai còn chưa biết, xem đến lúc đó ai bị vả mặt trước.

Tiết đầu của buổi chiều là tiết Hóa, giáo viên môn Hóa là La Khải Cương, nhìn qua rất hiền lành nhưng tính cách lại rất không thân dân, giang hồ gọi là "Diêm La Vương".

Trì Nhứ đối với ông vừa yêu vừa hận.

Nếu như muốn hỏi cô có ưu điểm gì trong học tập thì Hóa học chính là ưu điểm duy nhất của cô. Tuy môn Toán, Vật lí và Sinh học của cô nát muốn chết nhưng thành tích Hóa học của cô lại tốt một cách kì lạ, ngay cả bản thân cô cũng không biết vì sao.

Đối với chuyện này, Trì lão gia từng nói một câu: "Có thể kiếp trước cháu là Lavoisier."

Trì Nhứ trầm mặc vài giây, hỏi: "Lavoisier là ai?"

Trì lão gia: "..."

(Lời editor: Antoine Laurent de Lavoisier là một trong những nhà hóa học vĩ đại nhất trong lịch sử.)

La Khải Cương là một người đàn ông trung niên đã hơn bốn mươi tuổi, cho dù đi đâu cũng sẽ cầm theo một bình nước. Vừa đến mùa đông, quấn khắp người từ trong ra ngoài như một cái bánh ú, còn mặc tận hai chiếc quần, cực kì dưỡng sinh.

Có thành tích môn Hóa tạm ổn, khuôn mặt cũng coi như là được người khác yêu thích, lúc đó Trì Nhứ đã rất "may mắn" được chọn làm đại biểu môn Hóa học.

La Khải Cương nhìn qua rất lịch sự nhã nhặn nhưng trên thực tế lại là một giáo viên "trong ngoài không đồng nhất", trước mặt cười hi ha hi hi, sau lưng lại phát một đống bài tập cho người ta, còn cười nói hôm sau phải nộp bài, không nộp bài sẽ phải chép phạt, không dễ đối phó chút nào.

Trì Nhứ chính là nạn nhân của Diêm La Vương, cô có ấn tượng vô cùng sâu sắc với giáo viên này, đánh giá hơn nửa là mặt xấu.

Tốt là, La Khải Cương rất chú ý đến cô, khi giảng bài thấy cô nhíu mày sẽ cố ý đi đến hỏi cô xem có phải không hiểu chỗ nào không, ông có thể nói lại một lần nữa.

Xấu là... La Khải Cương là giáo viên cho nhiều bài tập về nhà nhất, dạy quá giờ nhiều nhất và là giáo viên hay chiếm lấy tiết Thể dục của bọn họ nhất. Quan trọng nhất là, mỗi lần kiểm tra Hóa học, câu hỏi lớn cuối cùng trong bài thi đều là ông ra đề, khó làm giống như tay không ăn sầu riêng.

Khó đến mức hạng nhất mấy năm liền như Trình Ngộ An cũng không dám khẳng định một trăm phần trăm là mình làm đúng.

Còn Trì Nhứ, môn hóa của cô không tệ nhưng vẫn không bằng Trình Ngộ An, nên khi đến câu cuối cùng cô thường đặt bút xuống luôn, lập địa thành Phật, đầu hàng vô điều kiện.

Theo thời gian, mọi người đặt cho La Khải Cương cái tên "Diêm La Vương". Trì Nhứ nhớ rõ mọi người thậm chí còn cố gắng hết sức viết một bài thơ nội dung như sau:

Nhà nào ra đề khó, chính là La Khải Cương.

Thử hỏi thầy nhẫn tâm đến nhường nào, gọi lão Fe xin thương xót.

Cuối cùng, La Khải Cương biết được chuyện này, khuôn mặt nhu hòa, vung tay dịu dàng nói: "Nào, phát ba tập đề này đi, mai nộp. Nếu làm sai hơn một nửa, tôi sẽ hi sinh chút thời gian riêng của mình cho nhóm học tập của anh chị."

Mọi người: "..."

Đám học bá nghe vậy trầm mặc, phú nhị đại không làm việc chính đáng giận mà không dám nói gì.

-

Nghĩ đến đây, đối với môn Hóa, Trì Nhứ lại thấy hơi ptsd rồi.

(PTSD: Hậu chấn tâm lý hay rối loạn căng thẳng sau sang chấn/chấn thương là một rối loạn tâm thần có thể phát triển sau khi một người tiếp xúc với một sự kiện đau buồn, chẳng hạn như tấn công tình dục, chiến tranh, va chạm giao thông nghiêm trọng, lạm dụng trẻ em hoặc các mối đe dọa khác đối với cuộc sống. Nguồn: wikipedia.)

La Khải Cương rất đúng giờ, tiếng chuông vừa vang lên ông đã bước vào cửa, chậm rãi đi đến.

Trì Nhứ không ngạc nhiên, nhưng những người khác thì không giống vậy, trên mặt ai cũng xuất hiện một loại biểu cảm mang tên "tuyệt vọng", nhưng lại không dám nói gì. Tất nhiên là trừ Trình Ngộ An, anh vẫn có dáng vẻ không quan tâm đến cái gì hết.

Tự xưng là tên ngốc môn Hóa, mặt Lý Mặc càng như màu đất, thấp giọng chửi tục.

La Khải Cương theo lệ cũ tự giới thiệu bản thân, mở bình nước nhấp một ngụm trà nóng, nói tiếp: "Bây giờ chúng ta sẽ chọn đại biểu môn học, có bạn nào muốn tự tiến cử không?"

Lớp học lặng ngắt như tờ.

Diêm La Vương thở dài, "Không có ai thì tôi điểm danh nhé."

Phút chốc, thấy vẫn không có ai nói gì, Diêm La Vương nhìn danh sách, ngẩng đầu gọi: "Trình Ngộ An?"

Trì Nhứ giật mình, quay đầu nhìn Trình Ngộ An đang không ngạc nhiên chút nào.

Mọi chuyện tiến triển y hệt như trước kia, nếu cô nhớ không lầm thì tiếp theo Trình Ngộ An sẽ nói "Xin lỗi thầy, em đã là đại biểu môn tiếng Anh rồi", sau đó Diêm La Vương sử dụng cách rút thăm chọn đại biểu môn học, mà không thể nghi ngờ, Trì Nhứ chính là người may mắn đó.

Cùng lúc đó, Trình Ngộ An đứng lên, nói đúng những gì Trì Nhứ nghĩ: "Xin lỗi thầy, em đã là đại biểu môn tiếng Anh, không thể lo được hai môn cùng một lúc."

Diêm La Vương mỉm cười, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Vậy rút thăm để quyết định đi." Nói xong, ông chọn ngẫu nhiên một quyển sách trong tập sách có viết tên.

Trì Nhứ không biến sắc, chuẩn bị nghênh đón cơn gió lớn.

Quả nhiên, ngay sau đó, Diêm La Vương nói ra tên của cô: "Trì Nhứ."

Trong chớp mắt, ánh mắt trong lớp dồn về phía Trì Nhứ, có đồng tình, có hả hê, cũng có... ánh mắt áy náy của Trình Ngộ An.

Chỉ là Trì Nhứ còn chưa kịp nghiên cứu tâm tình trong mắt anh, La Khải Cương lại gọi một lần nữa, Trì Nhứ vội đứng lên.

Năm ngoái La Khải Cương đã dạy cô môn Hóa, không lạ gì cô, cười ha hả: "Đại biểu môn học là em đấy Trì Nhứ, làm cho tốt vào nhé."

Trì Nhứ ngoài cười nhưng trong không cười: "Vâng thưa thầy, em nhất định sẽ, làm, tốt." Mấy từ cuối cùng, cô gần như nghiến răng nghiến lợi nói.

Vận mệnh nữ thần thật sự ưu ái cô.