Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

Chương 248: Sao lại là con gái?






Bên trong phòng, hai phù dâu đã rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, chỉ biết ngồi bên giường chăm chú nhìn Lục Nghiêm Đình, không quên nhìn sang Lục Niên, kết luận: “Hai người mỗi người mỗi vẻ, một chín một mười.

Lục Nghiêm Đình thoáng nhíu mày, trong chớp mắt liền bình thản như lúc đầu, sau lớp kính là đôi mắt màu hổ phách, lộ ra cái nhìn sắc bén, sống mũi cao thẳng, môi mím chặt như như cánh hoa anh đào chờ nở rộ.

Thản nhiên liếc nhìn vẻ mặt tươi cười của Lục Niên, ánh mắt cúi xuống nhìn sang Kha Nguyệt, nhẹ nhàng gật đầu, xem như nghe thấy tiếng vào của Kha Nguyệt.

“A Niên màu chuẩn bị rồi xuống trước chiêu đãi khách đi”.

Giọng nói của một vị trưởng bối đầy chững chạc nhưng lạnh lùng. Kha Nguyệt tò mò chớp chớp mắt vài lần, lại nhìn sang Lục Niên, nhìn như thế nào cũng không thấy hai người giống như chú cháu, giống như anh em, chú út liệu có phải là quá trẻ không?

Lục Niên lễ phép gật đầu cưới, ôm lấy cánh tay Kha Nguyệt thật chặt:“Chú út, thợ chụp ảnh hôm nay đâu? Lúc nãy cũng theo chúng ta lên đây sao chưa thấy cô ấy vào?”

Lục Nghiệm Đình có chút đăm chiêu nhìn Lục Niên,

quay đầu về phía cửa nói:”Vào đi”

Sao lại là con gái?

Khi Kha Nguyệt nhìn thấy dáng người mảnh mai từ cửa đi vào cô liền giật mình. Kha Nguyệt không ngờ một người con gái trẻ như vậy thuần khiết mỹ lệ, không quá quyến rũ lại càng nhìn càng thấy điềm đạm

“Tiểu Nguyệt, cô ấy là nhiếp ảnh gia hôm nay”

Kha Nguyệt thì kinh ngạc, Lục Niên lại mỉm cười ôn tồn ôm lấy Kha Nguyệt, giới thiệu cô gái đang đi về phía Lục Nghiêm Đình.

Mái tóc nâu ngắn xõa bung, nhẹ nhàng thoải mái mà rất có sức sống, gương mặt trái xoan trắng nõn, ngũ quan trong sáng mang theo vẻ đẹp trung tính, dáng người cũng có đường cong rõ ràng. Dù trời đang lạnh nhưng cô gái chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi sọc ca rô, quần jean cùng giày vải, bên tay trái cầm theo máy chụp ảnh.

“Tô Noãn”

Cánh tay dài trắng vươn ra, giọng nói trong sáng không hề có chút hồi hộp, Kha Nguyệt nhìn gương mặt cô gái rất xinh đẹp và mạnh mẽ, kéo nhẹ môi, nắm lấy bàn tay lạnh của Tô Noãn.

“Kha Nguyệt”

“Chú út, chúng ta xuống trước đi, Tô tiểu thư cứ để Tiểu Nguyệt lo”.

Kha Nguyệt hiểu ý Lục Niên, lập tức nhìn Lục Nghiêm Đình nói: “Chú út cứ yên tâm để Tô tiểu thư ở lại trong này cùng cháu”.

Nói xong Kha Nguyệt không quên nở nụ cười thân mật với Tô Noãn. Tô Noãn chỉ bình thản gật đầu, không

hề biểu lộ gì thêm, Kha Nguyệt cũng không biết cô ấy đồng ý hay cự tuyệt.

Lục Nghiệm Đình nhìn Tô Noãn, dặn cô ấy không được làm loạn rồi rời khỏi phòng cùng Lục Niên.

Kha Nguyệt quan sát biểu tình của Tô Noãn, cô ấy đối với lời dặn của Lục Nghiêm Đình không hề đáp lại, chỉ cầm máy chụp hình ngồi xuống ghế sô pha, im lặng, cũng không đến gần Kha Nguyệt nói chuyện phiếm.

Nguyệt , bọn mình ra ngoài trước nhé”

Nguyệt , cậu cứ cùng Tô tiểu thư nói chuyện đi, mình đi trước đây” .

Nhìn Tô Đan Đan và Cố Tử Hi làm chân chó chạy theo sát Lục Nghiệm Đình, Kha Nguyệt chỉ có thể dùng mấy từ để hình dung hai người: trong sắc khinh bạn.