Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

Chương 245: “Chúng ta xuất phát thôi”.




Có lẽ vô tình Kha Nguyệt đã thuyết phục Cố Tử Hi khiến Tử Hi không hỏi nữa mà lảng sang chuyện khác: “Hôn lễ ngày mai, mình làm phù dâu thật sao?”

Có lẽ Cố Tử Hi vẫn còn ngại thân phận của mình, Kha Nguyệt nắm lấy tay cô, cười nói:“A Niên không phải người hẹp hòi, nếu anh ấy để tâm thì lúc mình đề nghị anh ấy đã phản đối”.

Nỗi lo âu trên mặt Cố Tử Hi tản đi, nhìn Kha Nguyệt cười yếu ớt, trong tận đáy lòng thầm tán dương:

Nguyệt , cậu quả thật tìm được người đàn ông tốt, bây giờ mình thấy cậu rời bỏ anh mình là một lựa chọn chính xác” .

Cố Tử Hi đối với Tử Nhiễm không có hảo cảm. Trước cơm tối tránh đụng mặt Tử Nhiễm, Cố Tử Hi liền đi bỏ đi, còn Kha Nguyệt thì dùng câu nói “Nhắm mắt làm ngơ”, không biết có phải Kha Hải đã nói gì đó với mẹ con Bà Cố hay không mà mãi đến bữa cơm tối vẫn không thấy về.

“Tối nay ngủ một giấc cho ngon, mai làm cô dâu thật xinh đẹp” .

Kha Hải không phải không yêu cô, chỉ là, sinh ra trong nhà giàu có nhiều khi thân bất do kỉ, tình yêu không

phải là tất cả, ngoài ra còn có gia tộc, sự nghiệp, cũng có thể vì lí do đó mà mẹ cô năm đó bỏ đi?

Giống như những cô dâu khác, đêm đó cô mất ngủ, kinh ngạc nhìn đêm tối đến ngơ ngẩn người, trong đầu cô đều là quá khứ quen biết giữa cô và Lục Niên.

Tình yêu bản thân cũng không phức tạp, cũng không cần một lần nữa nói câu “Anh yêu em”, cũng không cần hi sinh để chứng minh tình cảm của nhau, chỉ cần khi cô quay lại luôn nhìn thấy anh, đôi mắt yêu thương dịu dàng, có lẽ đó là định nghĩa tình yêu trong cô.

Hai mắt Kha Nguyệt mở thao láo, lấy di động nhìn thời gian đã chín giờ sáng, tại sao không ai gọi cô dậy.

Người con gái trong gương, bên môi luôn có độ cong nhẹ, mặt dù tỏ ra nghiêm túc cũng không thể che đi cảm xúc hạnh phúc, Kha Nguyệt nở nụ cười rạng rỡ với người con gái trong gương, hôm nay, cô kết hôn!

“Nhị tiểu thư, nhị cô gia đang ở dưới lầu cùng chủ tịch nói chuyện phiếm” .

Mới mở cửa liền bắt gặp nụ cười của dì Lý, nghe tin Lục Niên tới, Kha Nguyệt như con ngựa đứt cường chạy xuống cầu thang, cô chưa bao giờ hấp hấp muốn gặp Lục Niên đến thế, cho nên khi thấy người liền liều mình nhào tới.

Lục Niên không mặc tây trang, chỉ mặc bộ đồ màu trắng, càng khiến cho anh thêm phần nho nhã tuấn tú, có lẽ vì vết thương nên gương mặt hơi gầy đi nhưng không mất đi khí chất cao quý.Anh yêu thương ôm lấy Kha Nguyệt, vuốt mái tóc dài của cô, dịu dàng nói: “Dậy rồi sao?”

Kha Nguyệt đảo mắt nhìn hai người Kha Hải cười nói, ngượng ngùng gật đầu, gò má hơi đỏ lên, hỏi Lục Niên: “Anh đến từ khi nào vậy?”

“A Niên đã tới từ sớm, thấy con vẫn ngủ nên không đánh thức con dậy, chờ ở dưới lầu”

Lục Niên cúi đầu nhìn cô, cười nhẹ. Kha Nguyệt nghe Kha Hải giải thích, Lục Niên vì cô mà đợi thật cảm động.Anh chẳng lẽ đoán ra được là tối qua cô mất ngủ hay anh cũng đồng cảnh ngộ như vậy?

Trước ánh mắt chất vấn của Kha Nguyệt, Lục Niên chỉ kéo nhẹ môi, nhìn vào gương mặt cô, đôi mắt dịu dàng như nước, thâm tình lưu luyến.

“Chúng ta xuất phát thôi”.

“Phù dâu anh đã kêu người đưa cô ấy tới khách sạn rồi"

Lục Niên đã xử lý xong mọi chuyện, luôn đem đến cho có kết quả chu toàn nhất, dù là đối với bạn bè cô cũng vậy.

“Em đang lo sao?”

Ngồi phía sau xe, Lục Niên chợt giữ lấy bàn tay nhỏ của cô, trên gương mặt anh tuấn nở nụ cười bình thản, bàn tay nhẹ nhàng xoa đi mồ hôi đang rịn lại trong tay cô, sau đó an ủi vòng tay qua lưng cô.

“Lục Niên, tối qua anh có mất ngủ không?”

Hàng lông mi đen dài nhảy lên, hai mắt rung động, cánh tay dài thu lại ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng giữ lấy eo cô, đặt cằm dưới lên đỉnh đầu của cô.



“Em không phải sớm đã là của anh sao? Anh sao lại phải lo lắng mất ngủ, hơn nữa, cải chính một chút, không phải là Lục Niên, mà là ông xã”

Kha Nguyệt cong môi, hai mắt đẹp mơ màng nằm trong lòng Lục Niên, nhỏ giọng thì thầm:

“Từ nay về sau chúng ta thuộc về nhau rồi ông xã à..."