Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

Chương 230: Những chuyện còn lại để mình. 




Đôi mắt Kha Nguyệt ánh lên, nụ cười bình thản không hề quan tâm tới

“Nếu đúng như lời cô nói, tôi sẽ bồi thường tiền phát ngôn trong một năm của cô” .

Giọng nói trầm thấp của Cố Minh Triệt có chút ngập ngừng, Kha Nguyệt giương mắt lên nhìn gương mặt lạnh lùng của anh. Gương mặt không được tự nhiên, lông mày nhíu lại khi nhìn thấy đôi mắt chế giễu của cô, nhưng đành gạt sang bên.

“Bồi thường?”

Kha Nguyệt cười khẽ nhìn Cố Minh Triệt, giống như đang nghe chuyện gì đó rất hài hước, nụ cười càng lúc càng đậm, nhưng giọng nói lạnh lùng châm chọc: “Nhiều năm thanh xuân của tôi, Cố Minh Triệt anh có bồi thường được không?

Xoay người, kéo Tô Đan Đan đang bất bình bước vào thang máy, Kha Nguyệt cũng không muốn nhìn thấy vẻ mặt ngây ngô của Cố Minh Triệt, nhìn nó trong lòng càng giận càng chán ghét hủy đi tâm tình tốt của cô.

Lúc cửa thang máy sắp đóng lại, một bàn tay đẩy ra, khe cửa lại mở ra. Gương mặt lạnh lùng cao ngạo, ánh mắt nham hiểm nhìn chằm chằm cô, giống như muốn xẻ đôi cô ra, đôi môi hé mở, Cố Minh Triệt bình tĩnh nói.

“Cô hãy nói cho rõ ràng”. Nói rõ ràng? Nói thế nào? Không lẽ đem từ kí ức

lấy ra, sau đó giống như trưng bày vật quý để cho Cố Minh Triệt nhìn thấy sự ngu xuẩn của cô sao.

Kha Nguyệt buồn cười ấn nút đóng cửa thang máy lại, không muốn quan tâm tới câu hỏi Cố Minh Triệt, nhưng anh ta không hề có ý bỏ qua, bàn tay to ấn mạnh cửa, đôi mắt tò mò lạnh lẽo nhìn cô.

Kha Nguyệt giận dữ, cố kìm lại liếc mắt nhìn Cố Minh Triệt, kéo Tô Đan Đan ra khỏi thang máy đi về phía cầu thang bộ, Tô Đan Đan kéo cô lại, khó hiểu quay đầu chỉ thấy Tô Đan Đan nở nụ cười ma mãnh.

Kha Nguyệt tranh thủ quay về Lục gia thay bộ quần áo mới, mang theo canh vừa hâm nóng lại bảo cảnh vệ đưa cô tới bệnh viện.

Dọc theo dãy hành lang yên tĩnh, Kha Nguyệt thoải mái bước đi về phòng Lục Niên. Hôm qua, anh đã được chuyển sang phòng bệnh thường, nhưng vẫn là một người một phòng được hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt.

Hành lang tối tăm, tiếng cửa phòng vang lên, ánh sáng từ bên trong chiếu ra bên ngoài hành lang, Kha Nguyệt dừng chân, tò mò nhìn theo bóng người đang đang bước từ phòng bệnh Lục Niên ra.

Bóng tối bao phủ, cô không thấy rõ tướng mạo người đó, nhưng lúc người đó rẽ sang hành lang khác, cô có thể thấy rõ đôi mắt suy nhược, bóng lưng cao ráo tựa như được cắt ra từ một tác phẩm nghệ thuật.

Bóng lưng đó cũng từa tựa như Lục Niên, Kha Nguyệt nhớ Lục Niên từng nói đùa:“Chú Út của anh là kiệt tác tự hào nhất của cả đời ông nội”

Người đó chẳng lẽ là chú út của Lục Niên – Lục Nghiêm Đình?

Nhớ tới gương mặt ghen tuông của Lục Niên, Kha Nguyệt thật sự muốn diện kiến chú Út, rốt cuộc là diện mạo đẹp trai đến thế nào mà khiến cho người hoàn mỹ như Lục Niên phải ghen tị

“Tô Đan Đan, cầu trước kia không phải học ngành y tá chuyên nghiệp sao, nếu chuyện không ổn, mình sẽ nhờ A Niên nói với bác sĩ Chương kiếm một công việc...”

Tô Đan Đan đang dịu dàng bỗng vươn móng vuốt của con mèo nhỏ ra, buông Kha Nguyệt, nhìn ánh mắt chân thành của Kha Nguyệt thì phát hiện bản thân phản ứng quá khích, nuốt nước bọt, ngượng ngùng xua tay: “Quên đi.. quên đi.. mình có thể kiếm việc khác”

“Bác sĩ Chương cũng không tệ...”.

“Đừng ở trước mặt mình nhắc tới con khổng tước chết tiệt đó”

Kha Nguyệt nhìn vẻ mặt trắng bệch vì giận của Tổ Đan Đan, hai tay đưa lên, lòng hiếu kì nổi dậy, mỉm cười vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của Tô Đan Đan, đồng tình nói: “Được, không nhắc tới nữa”.

“Nhiều năm trước, tôi phỏng vấn một cô gái mới vào nghề, tôi hỏi cô ấy sao phải làm ngôi sao; cô gái đó trả lời vì chỉ có trở thành ngôi sao, cô mới có thể bảo vệ được người đàn ông cô yêu, những thứ mà anh ta quan tâm"

Kha Nguyệt kinh ngạc nhưng chua xót lại chiếm phần lớn, sắc mặt Cố Minh Triệt trở nên phức tạp cô cũng không muốn để tâm tới, chẳng lẽ muốn nhạo báng sự ngu ngốc của cô? Hay cảm thấy áy náy muốn bồi thường.

Cô không cần, trước kia không cần, lúc này càng không cần!

“Đáp án này không biết Cố tổng có hài lòng không?”

Tô Đan Đan kéo Kha Nguyệt, khom người chào Cố Minh Triệt, ánh mắt mỉa mai khinh thường, gương mặt nở nụ cười vô tâm vô phế.

“Tôi còn muốn cảm ơn Cố tổng đã mang tới một nữ diễn viên xuất sắc như vậy cho thế giới showbiz, cống hiến cho sự phát triển nền điện ảnh nước nhà, không ban huy chương cho Cố tổng thật là xin lỗi”.

Tô Đan Đan đua cợt hất cằm, đẩy tay Cố Minh Triệt ra khỏi thang máy, nhấn nút đóng cửa, sau đó không quên nở nụ cười đắc thắng nhìn vẻ mặt khó coi của Cố Minh Triệt:“Cố tổng, không hẹn gặp lại”.

Thang máy khép lại, Tô Đan Đan hít sâu một cái, trên mặt đầy vẻ hài lòng, hưng phấn ôm lấy cánh tay Kha Nguyệt tranh công: “Kha Nguyệt, hồi nãy mình nói hay không? Nhìn vẻ mặt Cố Minh Triệt nào đó trắng đen xanh, không ngừng thay đổi”.

Vẻ lạnh lùng lạnh nhạt trên mặt Kha Nguyệt tản đi, trong lòng cảm động ôm lấy Tô Đan Đan, giọng nói buồn buồn:



chapter content