Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

Chương 223: “Tối qua em ngủ không ngon sao?”






“Được rồi, A Niên còn phải nghỉ ngơi, chúng ta nên đi thôi”- Từ khi bước vào, Kha Nguyệt vẫn chưa có cơ hội quan sát Ông Diệp. Nghe giọng nói chững chạc mạnh mẽ của ông, cô mới đưa mắt nhìn người đàn ông trung niên đứng dậy.

Cơ thể có vẻ rắn rỏi, không cao lắm, gương mặt nghiêm túc, cả người đều toát lên vẻ nghiêm nghị của người làm kinh doanh, bộ quần áo đơn giản khiến cho ông trở nên hiền hòa.

“A Niên, cháu lo dưỡng bệnh đi, đừng có lao đầu vào công việc như vậy!”.

Ông Diệp dặn dò Lục Niên vài câu, rồi giục bà Diệp ôm lấy Bảo Bảo đang lưu luyến không chịu đi, lúc đi đến cửa Bảo Bảo không quên ngoài cổ lại nhắc:“Mẹ, mẹ nhớ, nhất định phải tới đón Bảo Bảo” .

Ông Diệp không đi ngang qua Kha Nguyệt, chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn, chỉ nhiêu đó đã khiến cho Kha Nguyệt cảm thấy mất tự nhiên muốn né tránh, ánh mắt soi mói đánh giá khiến người khác không thoải mái

Từ khi cô bước vào, bà Diệp vẫn dùng ánh mắt ôn hòa nhìn cô. Kha Nguyệt cũng hiểu, có lẽ bà ấy coi cô là Diệp Tư Tình, ánh mắt của Ông Diệp cũng không quá khó hiểu, phải chăng hai người cũng cho rằng Lục Niên lấy cô chẳng qua để bù đắp nỗi áy náy?

Thậm chí đáng sợ hơn là muốn cho Bảo Bảo một người mẹ nuôi giống như mẹ để

Kha Nguyệt nhắm mắt lại, đẩy những suy nghĩ miên man ra khỏi đầu, cô cũng không muốn thay đổi cái nhìn của người ngoài với hôn nhân giữa cô và Lục Niên. Ổn định cảm xúc, cô cầm máy tính đi đến trước mặt laptop, giúp anh mở chiếc bàn di động đặt laptop lên.

“Tối qua em ngủ không ngon sao?”.

Kha Nguyệt đang mở máy tính nghe thấy vậy liền sửng sốt, ngay sau đó cô liền nở nụ cười rạng rỡ, cố gắng che dấu vẻ mệt mỏi, nhấn nút mở máy, đáp lại: “Không có!” .

Ngón tay thon dài chạm nhẹ vào gò má gầy gò của cô, nụ cười Kha Nguyệt trở nên gượng gạo, quay đầu liền thấy đôi mắt đen chua xót của Lục Niên, dáng người mảnh mai bị anh ôm vào lòng.

“Em ở trong mắt anh giống như chén nước tinh khiết, nó rất trong suốt vì vậy đừng nói dối anh, hiểu không?”

Anh xoa nhẹ đầu cô, giọng nói dịu dàng đầy yêu thương, cơ thể mệt mỏi của Kha Nguyệt Cố gắng gượng mấy hôm nay liền tựa vào người anh tránh không chạm vào vết thương bên ngực trái, lắng nghe tiếng tim đập của anh.

Màn hình đen đối diện phản chiếu một nam nữ đang ôm nhau, Kha Nguyệt nhìn Lục Niên, quan sát vẻ mặt của anh, sự ân cần quan tâm xuất phát từ nội tâm của Lục Niên khiến cô phải dẹp bỏ mọi mâu thuẫn trong lòng.

“Em ngủ không được.” Cô thành thật trả lời, lông mày Lục Niên khẽ nhíu

lại, đầu ngón tay nâng cằm dưới của cô lên, đôi mắt đen nhìn sâu vào đồng tử của cô, dường như nhìn thấy được sự phiền não ở đáy mắt mà cô không muốn ai biết.

Bàn tay nhỏ lạnh lẽo bắt lấy ngón tay ấm áp của Lục Niên, giống như bắt được lục bình giữa biển khơi, tâm trạng lo lắng của Kha Nguyệt có chút bình tĩnh lại, nghiêm túc dõi theo anh, từng chữ từng chữ một nói:

“Lục Niên, anh sẽ vì một hình bóng mà dám hi sinh hạnh phúc của mình sao?”

Trong phòng bệnh, mọi thứ đều yên lặng, hai mắt Kha Nguyệt mở to cẩn thận nhìn chăm chú Lục Niên, bàn tay nhỏ giữ lấy tay anh khẽ siết chặt, giọng nói dịu dàng chán nản cất lên:

“Anh giống như một dòng nước xoáy, càng tới gần càng nguy hiểm, nhưng nếu không đến gần, em không thể nào hiểu được anh, nhưng em sợ, khi em rớt xuống dòng xoáy đó, thứ đang đợi em là kết quả mà em không thể đối mặt.

Lục Niên chỉ im lặng nghe cô nói, lần đầu tiên nghe cô nói ra những bất an trong lòng, đôi mắt đen tối lại dâng lên nỗi cô đơn khiến cho đôi môi anh mím chặt, nụ cười trong mắt biến mất chỉ còn lại vẻ nghiêm túc vắng lặng.