Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

Chương 211: Cô vẫn là kẻ may mắn






Kha Nguyệt di chuyển hai chân cứng đơ, muốn đuổi theo mọi người, nhưng một bóng người chán nản đứng trong góc khiến cô phải dừng chân.

Tần Nhi Ngọc đứng trên hành lang nhìn theo, nhìn mọi người vây lấy giường bệnh, trên gương mặt cô ta nở nụ cười an tâm, ánh mắt đau lòng áy náy đó Kha Nguyệt hiểu được. Tần Nhi Ngọc không thể từ bỏ Lục Niên, dù Lục Gia kiên quyết phản đối, cô ta cũng không hề dao động. Ánh mắt hai người giao nhau, Tần Nhi Ngọc liền mất tự nhiên, Kha Nguyệt không dùng khí thế bức nhân để chất vấn cô ta, chỉ xoay người, đi theo tiếng bước chân ở xa.

Nếu so với Tần Nhi Ngọc, thì cô vẫn là kẻ may mắn, ít nhất cô có thể quanh minh chính đại chăm sóc

Lục Niên, cùng anh vượt qua khoảng thời gian nguy hiểm nhất, còn Tần Nhi Ngọc danh bất chính chỉ có thể im lặng chờ đợi.

Kha Nguyệt khẽ thở dài, cô vì con đường hôn nhân của mình mà cảm khái, cũng vì tình yêu tha thiết chấp mê không tính của Tần Nhi Ngọc mà không biết làm sao.

Cô không thể đoán được Lục Niên suy nghĩ gì, không biết anh người anh cần nhất là ai, anh đã đồng ý tin cô, không cho phép cô chịu thua Tần Nhi Ngọc thì cô phải phòng thủ đứng vững trong cuộc chiến bảo vệ hôn nhân này.

Ở trước cửa phòng bệnh không còn đám người ầm ĩ, chỉ thấy Lục Trạch Khải nói chuyện với bác sĩ điều trị, nghe tiếng động, Lục Trạch Khải quay đầu nhìn Kha Nguyệt.

“Mẹ con đang ở bên trong chăm sóc A Niên, mau vào xem A Niên đi.”

“Dạ, con biết thưa gia gia”.

Lúc Kha Nguyệt chuẩn bị mở cửa, Lục Trạch Khải mở miệng, gương mặt nghiêm túc, giọng nói trầm thấp nhuốm đầm bầu không khí.

“A Niên là vì công việc mà bị thương, con cũng đừng suy nghĩ nhiều, con là vợ A Niên, A Niên có yêu con hay không, ông già như ta cũng thấy, những lời đồn đại nhảm nhí thì đừng để ý tới”.

Lời nói của Lục Trạch Khải như đã đoán đúng bệnh bắt đúng thuốc, xóa tan suy nghĩ miên man của Khai Nguyệt, nhưng khi nhìn thấy Lục Niên vẫn hôn mê bất tỉnh nén tiếng thở dài không được.

Bà Lục chăm chú nhìn Lục Niên nhắm nghiền hai mắt, vẻ mặt đau lòng, thấy Kha Nguyệt.