Đường Vòng Đến Bên Em

Chương 106: (END): Mãi mãi không rời xa





Cô rất hạnh phúc được nhìn thấy anh, cô đưa tay vỗ nhẹ vào lưng anh vỗ về nói:

- Anh không nằm mơ đâu, em đã tỉnh lại rồi, thật sự tỉnh lại rồi.

Anh vui mừng nhìn ngắm cô rồi nói:

- Em có biết là lúc nãy bước vào phòng bệnh không thấy em anh lo lắng đến mức nào không ?

Cô đưa tay đặt lên gương mặt nam thần của anh rồi mỉm cười đáp:

- Em đi ăn với Tịnh Nhi thôi mà.

Tịnh Nhi chứng kiến cảnh tình tứ của đôi vợ chồng liền nói:

- Hai người ngọt ngào quá làm mình ganh tị rồi đấy. Thôi chúng ta vào phòng rồi nói chuyện tiếp đi.

Ba người bước vào phòng, anh ngồi cạnh cô trên giường, cô kể anh nghe về việc cô đã nằm mơ thấy ba mẹ của mình:

- Em liên tục nhìn thấy ba và mẹ, ba mẹ ôm em vào lòng rồi hỏi em rằng có muốn đi cùng ba mẹ không ?

Minh Nim chăm chú lắng nghe cô kể rồi nói:

- Rồi sau đó thế nào nữa em ?

Cô từ tốn kể tiếp:

- Em đã do dự và xém chút muốn đi cùng ba mẹ nhưng em nghe tiếng anh đang gọi em, rồi em chợt nghĩ đến anh và anh hai và cả anh Phong nữa. Em nghĩ đến mọi người xung quanh, em cảm thấy bản thân còn quá nhiều lưu luyến chưa thể buông bỏ. Ba mẹ đã mỉm cười xoa đầu em rồi nói em chưa thể đi cùng họ, hãy ở lại nơi thuộc về em.

Minh Nim xoa đầu cô mỉm cười :

- Anh biết em làm sao rời xa biết bao người thương em, đang ngày ngày lo lắng cho em. Có lẽ ba mẹ linh thiêng đã phù hộ cho em tai qua nạn khỏi.

Sau đó anh gọi điện thông báo với mọi người việc cô đã tỉnh lại. Mọi người nghe được tin thì tức tốc đi đến bệnh viện. Ai cũng vui mừng đến rơi nước mắt khi thấy cô đã khoẻ mạnh nói cười trở lại.

————————

Quay trở lại hiện tại,

Buổi tối sau ngày đầu tiên cô chính thức đi làm trở lại trước sự lo lắng của đồng nghiệp, ban đầu anh đã không nói với các đồng nghiệp của cô về biến cố xảy ra vì không muốn thêm ồn ào và rối ren. Anh thông báo với mọi người ở công ty rằng cô có việc đột xuất phải đi nước ngoài. Nhưng sau khi cô tỉnh lại thì anh đã nói sự thật với những nhân viên làm cùng bộ phận với cô. Dàn nam nhân đã rất vui mừng khi thấy cô bình an, họ còn tổ chức một một buổi tiệc mừng cô khoẻ lại.

Tối hôm nay cả hai rất thoải mái vì không có phải đem việc ở công ty về nhà làm. Cô đang đọc sách trên giường thì anh ngồi cạnh cô cất tiếng:

- Him Lam, em có thấy là chúng ta không giống những cặp vợ chồng khác không ?

Cô vừa đọc sách vừa điềm tĩnh đáp:

- Sao chúng ta phải giống họ làm gì hả anh ?

Anh có chút khó nói liền đưa tay đóng cuốn sách của cô lại để sang một bên rồi đáp:

- Ý của anh là, là tính từ lúc chúng ta kết hôn đến nay đã gần 2 năm rồi nhưng chúng ta chưa từng... em hiểu ý anh chứ.

Nghe anh nói vậy thì cô đã hiểu ý đồ của anh nhưng vẫn vờ đáp:

- Em có hiểu gì đâu ? Anh trả sách cho em đi.

Anh mỉm cười nhìn cô:

- Em không có đường thoái lui đâu.

Trong không gian mờ ảo với ánh đèn ngủ lung linh. Anh trao cho cô nụ hôn môi say đắm. Hai đôi môi đan vào nhau. Từ nụ hôn mở đầu nhẹ nhàng cho đêm đầu tiên, anh chậm rãi hôn dần xuống cổ trắng ngần của cô. Lần đầu nên cô rất lo lắng và chẳng biết phải làm gì cả, cô cứ nằm im để anh tuỳ ý. Cô có chút lo sợ nên nắm chặt hai bàn tay lại, anh hiểu cảm giác của cô nên dịu dàng đan bàn tay vào tay cô rồi ghé sát tai cô nói:

- Em đừng lo lắng, cứ thả lỏng thôi, anh sẽ làm thật nhẹ nhàng.

Cô im lặng nhưng qua ánh mắt nhìn nhau anh biết rằng cô rất tin tưởng anh. Anh nhẹ nhàng cởi từng cúc áo của cô ra để lộ ra đôi gò bồng đảo căng đầy. Làn da trắng mịn không tuỳ vết, anh khẽ cúi xuống hôn lên ngực cô. Mọi hành động của anh cứ nhẹ nhàng chậm rãi cho đến khi trên cơ thể cả hai không còn bất kỳ trang phục nào cản trở. Cơ thể trắng nõn nà của cô hiện lên dưới ánh đèn mập mờ, dù từng trải qua tai nạn xe sinh tử nhưng những vết thương trên người cô lại hoàn toàn không để lại sẹo do được chăm sóc rất chu đáo.

Đây chẳng những là lần đầu của cô mà cũng là lần đầu tiên đối với anh. Anh cố gắng làm mọi thứ thật nhẹ nhàng và suôn sẻ. Cô khẽ cắn môi khi sắp đưa vào bên trong, anh vừa hôn môi cô vừa chầm chậm đưa vào, anh dần dần tiến vào cũng là lúc cảm giác đau đớn của cơ thể cô ập đến. Chất lỏng màu đỏ bắt đầu xuất hiện trên ga giường, cô nhăn mặt vì khó chịu, toàn thân dưới đau gấp mấy lần sự đau đớn do kinh nguyệt hành xác. Dù đau đớn nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng không chút kêu la.

Anh luôn dịu dàng trấn an cô khiến cô phần nào giảm bớt đau đớn. Hai thân ảnh quấn lấy nhau trong căn phòng ấm áp với đêm đầu tiên đầy ngọt ngào. Cứ như vậy họ đã hoàn toàn thuộc về nhau.

——————————-

Ngày hôm sau,

Anh đang dạy cô lái xe trên chiếc siêu xe mới toang mà anh dành tặng cho cô. Cô ngồi ở vị trí lái mà vô cùng hồi hợp. Anh nhìn cô mỉm cười nói:

- Có anh ở đây em không cần phải lo lắng như vậy đâu.

Cô vừa nhìn đường lái xe vừa đáp:

- Em biết vậy nhưng vẫn hồi hộp.

Anh nhẹ nhàng đáp:

- Ngày xưa là anh tập cho thằng Kiên chạy xe, anh rất có kinh nghiệm đó.

Cô mỉm cười đáp:

- Em nhát lái xe lắm, mà anh để em lái với tình hình này chắc chúng ta đến trễ buổi tiệc so với mọi người mất.

Anh nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói:

- Còn sớm lắm, em yên tâm đi.

————————————

Tại du thuyền sang trọng đang cập bến, hôm nay du thuyền được gia đình Kiều lão gia đặc biệt thuê riêng để dành cho bữa tiệc đặc biệt này.