Đừng Nháo, Bạc Tiên Sinh

Đừng Nháo, Bạc Tiên Sinh - Chương 399: 399: Tôi Thắng Thì Cô Ấy Sẽ Là Của Tôi Chứ





Chiếc xe Mercedes-Benz S-Class nhập khẩu chậm rãi lái vào nhà họ Bùi, tiếng cửa xe đóng vang truyền vào phòng khách.Sắc mặt Bạc Cảnh Xuyên nháy mắt chìm xuống mấy phần, càng ngày càng lạnh lùng.“Cậu… cậu chủ, ngài đã về rồi.”Thanh âm chào hỏi của quản gia hôm nay hơi mất tự nhiên, thậm chí còn mang theo sự giật mình.


Bữa tối lúc này cũng đã lục đục được bày lên bàn, nghe được tiếng nói, mấy người cũng cùng đi ra phòng khách.Đứng ở người cửa là một dáng người thon dài thẳng tắp, khuôn mặt tuấn mỹ đẹp đẽ, trong ngực người đàn ông còn ôm một bó hoa hồng đỏ thắm to đùng chậm rãi đi tới.



Con mắt hẹp dài đảo qua mỗi người ở phòng khách, cuối cùng ánh mắt thẳng tắp rơi vào trên người Thẩm Phồn Tinh đang đứng cạnh Diệp Tố Tố.Con ngươi trắng đen rõ ràng hơi dừng một chút, đuôi mắt khẽ lướt qua Bạc Cảnh Xuyên thanh lãnh âm trầm ngồi ở ghế sofa.


Ánh mắt anh ta hiện lên một vầng sáng nhỏ không rõ ý tứ, cuối cùng lần nữa nhướng mày, ôm hoa hồng đi thẳng về phía Thẩm Phồn Tinh.

“Lại gặp nhau rồi.”Chất giọng âm ấm nhàn nhạt vang lên, trực tiếp đem hoa hồng nhét vào tay Thẩm Phồn Tinh khiến cho cô ngay cả lời từ chối cũng chẳng kịp nói, quanh người lập tức bị hương hoa lấp đầy.Diệp Tố Tố ở một bên mím mím mím, trong lòng có hơi ảo não, dáng vẻ như này của đứa con bà, có thể theo đuổi được cô gái nào đây!?Đưa hoa cho con gái mà cứng rắn trực tiếp nhét như vậy!?“Chúng ta… từng gặp nhau sao?”Thật ngại quá, cô cũng là người để ý ngoại hình lắm chứ, nếu như đã gặp qua anh ta thì với khí chất, dáng người và khuôn mặt như này, cô chắc chắn phải rất có ấn tượng mới đúng.“Đêm qua nhìn thấy em đánh đàn, rất hay.” Trong giọng nói của Bùi Vân Trạch vẫn theo thói quen mang theo chút lạnh lùng.Diệp Tố Tố ngẩng đầu, ánh mắt loé lên nhìn về phía con mình.


Thế mà nhìn thấy rồi?Không tệ…“A… cảm ơn.” Thẩm Phồn Tinh có hơi bối rối, đột nhiên bị một người đàn ông xa lạ tặng một bó hoa, nói thế nào cũng thấy hơi kỳ quái.Moá nó chớ!Hứa Thanh Trì đột nhiên như bị Ân Duệ Tước nhập, trong đầu hiện lên cũng là loại phản ứng đầu tiên nếu để Ân Duệ Tước nhìn thấy cảnh này.Tình huống này là làm sao!?Vừa gặp đã đưa hoa hồng!?Ngay vào lúc Thẩm Phồn Tinh còn đang xấu hổ không biết làm sao thì đột nhiên hoa hồng trong ngực bị nhấc lên, trực tiếp ném về lại tay Bùi Vân Trạch.“.......”“.......”Sau đó Bạc Cảnh Xuyên liền cầm tay Thẩm Phồn Tinh giơ lên, hiện ra chiếc nhẫn màu bạc sáng lấp lánh ở ngón tay cô.


Môi mỏng phun ra hai chữ lạnh như băng.“Của tôi.”“........”“........”Tất cả mọi người bị nghẹn họng nửa ngày trời.


Vẻ mặt Bùi Vân Trạch vẫn không mặn không nhạt như cũ, “Nhẫn thì là của anh, nhưng người cuối cùng là của ai thì không dám chắc.”Một câu vừa ra, toàn bộ phòng khách lại lâm vào khoảng lặng đáng sợ.Hứa Thanh Tri dù đứng cách xa thì vẫn có thể cảm nhận được khí lạnh đang ngày càng nhiều ngưng tụ quanh thân Bạc Cảnh Xuyên.“Muốn đánh nhau đúng không!?”Bùi Vân Trạch cười nhạt, “Tôi thắng thì cô ấy là của tôi à?”Sắc mặt Bạc Cảnh Xuyên càng thêm âm tràm.Thẩm Phồn Tinh giật nảy mình, vội vàng nắm lấy tay Bạc Cảnh Xuyên rồi quay sang cười với Bùi Vân Trạch, “Cậu Bùi thật biết nói đùa, chúng ta dù sao cũng chỉ mới gặp mặt một lần thôi…”“Vừa thấy đã yêu không được sao?”Thẩm Phồn Tinh dừng một chút, sau đó sắc mặt trở nên nghiêm nghị, “...!thật ngại quá cậu Bùi, Bạc Cảnh Xuyên là bạn trai tôi.”Bùi Vân Trạch nhìn chằm chằm cô hai giây, không nói gì.Ngược lại, băng sương trên mặt Bạc Cảnh Xuyên đã dần dần hoà tan, khí chất lạnh lùng đột nhiên tốt đẹp hơn.



Ánh mắt trắng đen rõ ràng của anh nhìn Bùi Vân Trạch, khoé mắt đuôi mày đều mang theo sự đắc ý.“Hừ!”Giọng mũi khoe khoang kiêu ngạo hừ ra một chữ, khiến mọi người không nhịn được run rẩy khoé môi, thiếu chút nữa cười ra tiếng.Ông trời của tôi ơi, dở hơi (*) này nữa!(*) 活宝 là một dạng cảm thán chứ không phải ý xấu..