Dị Tủng

Chương 104: Sự Trừng Phạt Luân Hồi (65)




Bầu trời tối dần.

Đã qua 6 tiếng.

Đội khảo cổ nghỉ ngơi tại chỗ.

Ngô Kim đưa cho Lâm Tiểu Phàm một bình nước, nói: "Uống nước đi."

Lâm Tiểu Phàm nhận nước, nói: "Được."

Tiểu Tiểu chạy tới, chỉ vào cửa động, nói: "Ba, mẹ. Hình như chúng ta có thể xuống rồi."

Tử khí cũng đã gần tản đi hết.

Mễ Hoa Đường đi tới cửa động ngửi một chút.

Mùi tử khí tuy không còn.

Nhưng cô vẫn cảm thấy muốn ói.

Mễ Hoa Đường không nhịn được muốn nôn.

Dạo này mình bị làm sao vậy?

Lúc nào cũng muốn ói, ăn không ngon.

Cô che miệng, khó chịu ngồi xổm xuống.

Lý Siêu đi tới ôm cô nói: "Sao vậy?"

Mễ Hoa Đường lắc đầu nói: "Em không sao."

Lý Siêu có hơi lo lắng cho cô, nói: "Vẫn nên để bác sĩ Đàm Tâm xem giúp em."

Mễ Hoa Đường không thể từ chối Lý Siêu, nên đành nói: "Cũng được."

Đàm Tâm được Lý Siêu gọi lại.

Trong tay anh cầm theo hộp y tế.

Đàm Tâm xem bệnh cho Mễ Hoa Đường, nói: "Dạo này có phải cô rất hay muốn ói không?"

Mễ Hoa Đường gật đầu: "Phải."

Đàm Tâm cười nói: "Chúng mừng cô Mễ, cô sắp làm mẹ rồi."

Mễ Hoa Đường nghe thấy Đàm tâm nói cô sắp làm mẹ.

Vậy...

Cô đang có thai?

Nghe tin tức này, không biết tâm trạng bản thân thế nào.

Chẳng lẽ là buổi tối một tháng trước.

Mễ Hoa Đường với Lý Siêu, sau khi tốt nghiệp đại học đã ở chung.

Hai người ở chung, nhưng lại sống cuộc sống riêng.

Một đêm, Lý Siêu về muộn, say khướt.

Lý do anh chuốt say chính mình, là cảm thấy tình cảm của anh với Mễ Hoa Đường nhạt như nước.

Bạn học thời đại học của Lý Siêu, đều cười anh: "Có một cô vợ đẹp như vậy, mà chỉ có thể nhìn. Lý Siêu, cậu thật là một thằng bất lực, không phải đàn ông."

Anh bị bạn học khiêu khích.

Nên thường đắm mình trong men rượu.

Nghĩ tới đây.

Lý Siêu về đến nhà, ói khắp nhà.

Mễ Hoa Đường liền đến đỡ anh nói: "Lý Siêu, sao anh uống nhiều vậy?"

Lý Siêu nhìn mặt Mễ Hoa Đường liền mất bình tĩnh.

Càng nhìn, càng thấy giống kẹo bánh gạo.

Mễ Hoa Đường đi vào nhà vệ sinh.

Mở đèn.

Nhưng tại sao cơ thể cô lại trần truồng vậy?

Lý Siêu nghĩ thầm:

Mình đã làm gì, sao mình lại không đứng dậy nổi.

Lý Siêu xoa nhẹ thái dương, cảm thấy có chút đau.

Hai người xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra.

Mễ Hoa Đường lại không biết bản thân đã mang thai.

Tại sao cô lại mang thai vào lúc này......

Ngay lúc đi vào một ngôi mộ....

Cô sờ sờ bụng, nghĩ:

Con à, con thật sự không nên tới thế giới vào lúc này.

Mẹ sợ không thể bảo vệ được con.

Mễ Hoa Đường nói với Đàm Tâm: "Đừng nói với ai chuyện này...."

Đàm Tâm không hiểu, nói: "Lý Siêu cũng không được nói sao? Nhưng anh ấy là bạn trai cô mà."

Mễ Hoa Đường cắn môi nói: "Không."

Đàm Tâm nói: "Được, tôi sẽ không nói với ai. Cô Mễ, nhớ chú ý cơ thể của mình....."

Mễ Hoa Đường khẽ mỉm cười: "Cảm ơn, tôi biết rồi."

Lừa tất cả mọi người, ai cũng nghĩ rằng cô chỉ có chút khó chịu.

Đàm Tâm cũng giúp Mễ Hoa Đường lừa Lý Siêu.

Khi Lý Siêu hỏi, Đàm Tâm chỉ nói Mễ Hoa Đường bị cảm nhẹ.

Tất cả nghỉ ngơi tốt, liền chuẩn bị đi xuống động.

Lâm Tiểu Phàm cầm tay Vương Tiểu Tiểu, nói: "Tiểu Tiểu, theo sát mẹ, biết chưa?"

Vương Tiểu Tiểu gật đầu nói: "Mẹ yên tâm ạ."

Mọi người đeo đèn pha lên đầu.

Ngô Kim là người đầu tiên leo xuống.

Những người phía trên lần lượt leo xuống theo.

Khi leo xuống, Ngô Kim ngẩng đầu nhìn đã nhìn thấy hành lang.

Hành lang không dài, thế nhưng chỉ đủ một người chui qua.

Ngô Kim đầu tiên bò tới hành lang, Lâm Tiểu Phàm với Vương Tiểu Tiểu đi phía sau.

Vương Tiểu Tiểu vừa bò thì cảm thấy dưới tay có gì đó.

Cậu dùng đèn pha nhìn xem nó là gì.

Liền hét lên.

Lâm Tiểu Phàm vội vàng xoay người, hỏi cậu làm sao vậy.

Vừa thấy Vương Tiểu Tiểu cầm một cái xương người.

Là xương ngón tay của người.

Những bộ xương trắng ảm đạm nằm phơi ra ngoài.

Vương Tiểu Tiểu sợ hãi, núp vào lòng Lâm Tiểu Phàm.

Lâm Tiểu Phàm dỗ dành cậu, nói: "Tiểu Tiểu, đừng sợ."

Vương Tiểu Tiểu lắc đầu nói: "Xương người......"

Sau đó Lý Siêu đào một số xương người xung quanh.

Những mảnh xương này đủ ghép lại thành một người.

Ngoài ra, còn có một tấm bản đồ bị kẹt ở giữa xương ngón tay.

Bản đồ bị chôn vùi dưới hành lang nhiều năm.

Có một số chữ bị mờ, chỉ còn nhìn thấy vài chữ:

Mộ lãnh chúa.

Trên bản đồ có vài tuyến đường quanh co.

Chính giữa vẽ một hình giống quan tài.

Xung quanh đều là cơ quan.

Bản đồ giúp họ như thấy được ánh sáng, tiến về trước nhanh hơn.

Bây giờ có bản đồ, họ có thể sớm tìm được buồng quan tài của lãnh chúa.

Lý Siêu dùng kính lúp nhìn, nói: "Đây là cấu trúc của lăng mộ."

Đàm Tâm gật đầu nói: "Tôi đã xem qua xương người, đại khái là sau khi chôn cất lãnh chúa, họ cũng chết theo."

Mễ Hoa Đường nghĩ, nói: "Tôi nghĩ những bộ xương này là thợ xây dựng lăng mộ cho lãnh chúa."

Khi lăng mộ lãnh chúa được xây dựng, cần rất nhiều tiền và sức người.

Sau chiến tranh, rất nhiều binh lính Nhật bị bắt làm tù binh.

Tùng Điền Tiểu Dã Tử đại bại, đã chạy mất dép từ lâu.

Thứ họ để lại trong trận chiến là: Tý, Thìn, Tỵ, Dậu.

Quân đội Nhật Bản đã chiếm thành công Nam Kinh của Trung Quốc.

Còn được gọi là "Thảm sát Nam Kinh".

Năm xảy ra thảm sát Nam Kinh.

Tất cả bọn trẻ vẫn thường nói: "Quỷ Nhật tiến vào thôn, một bầy dã thú tàn sát dân làng. Bọn họ đều là sâu bọ, một đám sâu ăn thịt người."

Tùng Điền Tiểu Dã Tử nghe xong những đứa bé Trung Quốc nói vậy, là đang sỉ nhục người Nhật Bản.

Gã càng căm phẫn, trong miệng cứ nói: "Bagayalu, chết tiệt, chết tiệt!!"

Tùng Điền Tiểu Dã Tử quyết định chôn sống mấy vạn dân Trung Quốc.

Đối với người biến thái mà nói, giết chóc chính là cứu độ.

Tùng Điền Tiểu Dã Tử đã biến thái ở một mức độ nhất định.

Trong đầu có ngàn vạn suy nghĩ, làm sao hành hạ người Trung Quốc.

Một số người được dùng để làm thí nghiệm sinh hóa.

Dùng phụ nữ Trung Quốc để tạo gen của một người đàn ông Nhật Bản.

Tùng Điền Tiểu Dã Tử nhìn những ánh mắt đầy khao khát của binh lính, đối với phụ nữ Trung Quốc, gã nói: "Gái bán hoa, yoshi, yoshi."

Bọn họ còn bí mật chế tạo thuốc sinh hóa.

Điều chế ra một lượng lớn thuốc, khiến người Trung Quốc sau khi ăn, nhận được cái chết từ từ.

Tùng Điền Tiểu Dã Tử nhìn họ chết trong vũng máu, lòng cảm thấy rất thoải mái.

Gã còn tổ chức cái gì, "cuộc thi ai giết nhiều người nhất".

Tùng Điền Tiểu Dã Tử phái hai sĩ quan dưới trướng.

Chúng thi nhau giết hại người Trung Quốc.

Xem ai giết nhiều hơn, sẽ được ban thưởng.

Lúc này, người Trung Quốc giống như giun dế bình thường, mặc người ta xâu xé.

Tùng Điền Tiểu Dã Tử cười to: "Người Trung Quốc cũng chỉ vậy thôi."

Tổng thống vô cùng vui vẻ.

Tổng thống Nhật Bản, Sâm Ngộ Chấn Phương, vì ban thưởng cho 3 quân.

Cố ý đem bốn con giáp đã lấy ở Vườn Viên Minh ban tặng cho Tùng Điền Tiểu Dã Tử.

Tùng Điền Tiểu Dã Tử là người rất thích sưu tầm di vật văn hóa.

Sự yêu thích khó buông bỏ với di vật văn hóa.

Tất nhiên, thích đến mức là đem theo chúng bên cạnh.

Ai biết rằng trận chiến đó đã bại trận, gã không kịp thu dọn chúng, nên đã đánh mất những di vật văn đó.

Vừa đúng lúc, bị người Vu Trại nhặt được.

Vì tưởng nhớ lãnh chúa, họ quyết định chôn 4 con giáp đó trong mộ lãnh chúa.

Tù binh người Nhật, bị người Vu Trại bắt đi xây dựng lăng mộ cho lãnh chúa.

Người Vu Trại cầm roi da, đánh vào người binh lính Nhật.

Binh lính Nhật bị đánh, hét lên.

Sau khi lăng mộ xây xong, người Vu Trại nhốt tất cả binh lính Nhật ở trong lăng mộ.

Họ hi vọng, lăng mộ này mãi mãi không bị tìm thấy.

Lý Siêu nói: "Tôi nghĩ, đây là hài cốt của những binh lính Nhật."

Vương Tiểu Tiểu nghĩ đó là xương người Nhật.

Cậu liền tức giận, cầm cái xẻng đập bể những mảnh xương này.

Tất cả xương đều bị Vương Tiểu Tiểu đập nát.

Nằm rải rác khắp nơi.

Lâm Tiểu Phàm liền ngăn cản cậu, nói: "Tiểu Tiểu, con làm gì vậy, dừng lại."

Vương Tiểu Tiểu nói: "Con ghét người Nhật, họ chỉ biết bắt nạt chúng ta! Đánh chết họ, đánh chết....."

Giáo viên đã kể cho học sinh nghe về thảm sát Nam Kinh.

Cậu cảm thấy lòng thù hận sâu sắc với người Nhật.

Mặc dù nói, đó là chuyện của thế hệ trước.

Nhưng Vương Tiểu Tiểu cảm thấy, cậu không thể quên được chuyện này.

Cậu là người có xu hướng ghi nhớ, và ghi nhớ rất sâu.