Đến Cả Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đứng Dậy

Đến Cả Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đứng Dậy - Chương 49: Ta chọn tự sát!





Tối thứ sáu không có giờ tự học nên thường sẽ là hoạt động tự do, có sinh viên sẽ đến thư viện đọc sách, có người sẽ dứt khoát rúc vào ổ trong ký túc. Cố Diệp sau khi ăn cơm ở căn tin thì về nhà, Triệu Bằng Vũ và Hạ Tường cũng đi theo với danh nghĩa rất đẹp đẽ là ‘sưởi ấm ngôn nhà’ đó, mà thật ra là đến để thư giãn một chút


Triệu Bằng Vũ mở tv nằm trên ghế salon, đánh một cái thở dài từ sâu tận linh hồn: “Sướng quá! Sao cha không mua cho tớ một căn nho nhỏ nhỉ? Xung quanh cậu vẫn còn vắng đúng không? Hai chúng ta làm hàng xóm đi.”


Cố Diệp lấy hoa quả từ trong tủ lạnh ra, Triệu Bằng Vũ vừa nghiêng đầu thì lập tức nhìn thấy dĩa đựng hoa quả bay nhè nhẹ về phía phòng bếp: “** má! Cậu nuôi cái gì trong nhà vậy Cố Diệp?!”


Hạ Tường cầm điều khiển, vừa xem phim vừa nói: “Có một chị gái xinh đẹp, cậu nhìn thấy ở quỷ trạch rồi đó.”


“À, chị gái đó hả, là trong bức tranh kia!” Triệu Bằng Vũ cũng hết sửng sốt, Hồng Đậu bưng dĩa đựng cái cây tới, Triệu Bằng Vũ mau chóng nhận lấy rồi khách khí nói: “Cảm ơn chị gái!”


Khóe miệng Cố Diệp co giật, mấy anh giai này to gan lớn mật nhỉ!


Hạ Tường thấy ở góc phòng sách có cái bóng thoáng qua thì hết hồn một cái, buông điều khiển trong tay rồi đi về phía phòng sách, có thể phát hiện thứ này trong nhà Cố Diệp đúng là rất quái lạ


Kết quả cậu ấy không nhìn thấy thứ quái lạ nào trong phòng sách mà lại trông thấy mấy bức tranh chữ rồng bay phượng múa, sau khi nhìn rõ chữ trên đó Hạ Tường nhịn không được phải bật cười thành tiếng: “Cậu mời đại sư ở đâu ra vậy Cố Diệp, viết được mấy cái chữ đó cho cậu chắc hắn ta cũng điên rồi đúng không?”


Cố Diệp ngồi trên ghế salon ăn nho: “Mất công mất sức mới mời tới được đấy, có phải đẹp lắm đúng không?”


Hạ Tường dở khóc dở cười: “Vâng vâng vâng, đẹp muốn bùng cháy luôn, viết mấy lời đó cho cậu đúng là lãng phí chữ đẹp.”


Cố Diệp liếc mắt: “Cậu chả biết thưởng thức chân lý trong đó gì cả.”


Triệu Bằng Vũ đang ngồi thì tò mò chạy tới xem: “Cái gì thế? Cho tới xem với!”


Tay ăn nho của Cố Diệp dừng lại, nho đến bên miệng cũng vội vàng buông xuống, vội vàng đuổi theo Triệu Bằng Vũ: “Có gì đẹp đâu! Cậu đừng xem!”


“Sao tớ lại không được xem hả?” Càng không cho xem Triệu Bằng Vũ càng thấy tò mò, bước nhanh tới trước cửa thì tim Cố Diệp đã đập muốn rớt ra ngoài, cảm giác xấu hổ như tình yêu trong bóng tối sắp bị lộ ra ánh sáng: “Con gái! Cậu của con đến rồi! Mau dậy chào hỏi đi!”


Khi Cố Diệp nói câu này, Linh Linh đang ngồi trên giá sách đóng giả búp bê một cách rất hoàn hảo đột nhiên từ từ đứng lên


Triệu Bằng Vũ vừa chạy đến cửa đã bị dọa cho bật lùi cả mét, còn chưa kịp đi vào trong thì đã bị dọa: “Mẹ nó! Cờ lờ gờ tờ?!”


Cố Diệp đuổi theo, ôm lấy Linh Linh rồi giới thiệu một cách rất nghiêm túc: “Đừng sợ! Đây là con gái tớ nuôi.”


Triệu Bằng Vũ hết cả hồn: “Sao nó động đậy được thế?!”


“Bởi vì con bé hấp thụ một lượng oán khí cực lớn nên sinh ra linh thức, sự thông minh của nó chỉ tầm hai ba tuổi, bây giờ còn đang học nói, Linh Linh, mau chào cậu đi con.”


Linh Linh rất ngoan, duỗi tay nhỏ ra chào Triệu Bằng Vũ: “Chào cậu ạ.”


Triệu Bằng Vũ đơ người vẫy vẫy tay: “Chào, chào con.”


Cố Diệp âm thầm thở phào một hơi rồi kéo Hạ Tường ra ngoài, đóng cửa phòng sách lại hỏi cậu ta: ”Mấy người làm cậu thế có chuẩn bị quà gặp mặt cho con bé không?”


Hai người đều che miệng lắc đầu: “Lần sau đi.”


Cố Diệp ôm Linh Linh đặt vào lòng Triệu Bằng Vũ: “Vậy cậu ôm con bé một cái đi.”


Triệu Bằng Vũ sợ lúc ôm vào thì nó sẽ động đậy, biết nói chuyện, vẻ mặt đầy nét đau khổ


Cố Diệp thành thật nói cho y biết: “Đừng lo, con bé không làm hại cậu đâu.”


Triệu Bằng Vũ cảm nhận được làn da của Linh Linh thật sự không giống như những búp bê khác trên thị trường, đúng là rất giống người nên có chút kinh ngạc


Cố Diệp nghiêm túc nói: “Da của bé con là dùng da người làm ra.”


“Má ơi!” Triệu Bằng Vũ sợ đến mặt mày trắng bệch: “Trả con gái lại cho cậu này! Lo mà ôm cho chắt đi!”


Cố Diệp tiếc nuối: “Trong nhà hiếm lắm mới có người tới chơi mà cậu lạnh nhạt thế đấy, Linh Linh con tìm dì Hồng Đậu chơi đi.”


Mặt Triệu Bằng Vũ như nhìn thấy quỷ ngẩng đầu nhìn bốn phía, sợ hãi nhìn vào một góc không có người


Hạ Tường thì lại quen với chuyện này nên chỉ kinh ngạc một chút, ánh mắt nhìn Cố Diệp hơi phức tạp, chữ ký kia cậu đã nhìn thấy ở đâu đó rồi. Cố Diệp là chủ nhân gia đình, câu nói này khó trách lại khiến cho người ta phải suy nghĩ


Cố Diệp cười cười không giải thích gì thêm. Hạ Tường không phải người nhiều chuyện nên cũng làm như không biết, cầm điền khiển tìm phim


“Tụi mình đừng xem tv, chơi game đi.” Triệu Bằng Vũ muốn tìm chút chuyện để làm, không dám nhìn búp bê da đi dạo trong nhà nữa. Hơn nữa búp bê đó nhìn y có vẻ rất trách móc, như là đang tìm cơ hội để tiếp cận


“Chơi đi.” Cố Diệp uể oải nằm lên salon, Hạ Tường cũng lấy điện thoại ra: “PUBG hay là vương giả?”


“Vương giả đi.” Cố Diệp nói: “PUBG phải tập trung tinh thần, mệt lắm.”


Ba người mở tv đăng nhập vào game, chơi thẳng đến hơn mười giờ. Cố Diệp nhìn đồng hồ đeo tay một cái rồi nói: “Chơi ván cuối nhá, đánh xong hai cậu về trường đi. Tớ chơi pháp sư, lấy hồ ly nhỏ của tớ ra.”


Triệu Bằng Vũ bật cười: “Đa số mấy cô bé mới chơi hồ ly thôi.”




Cố Diệp phớt lờ nói: “Có sao đâu, thao tác nó tốt nhất, tớ lười lắm, skill hai ba một, đánh xong tớ chạy luôn.”


“Tại sao phải là pháp sư? Đã có pháp sư rồi mà, lầu bốn đổi một cái đi.”


“Không sao, tớ chơi tank, lúc đi trên đường tớ có tặng cho cậu ấy.”


Cố Diệp nhích đến cạnh Hạ Tường: “Anh ơi bảo vệ em với nhé”


“Được rồi ~ anh sẽ mãi mãi che chắn phía trước em!”


Triệu Bằng Vũ ghét bỏ: “Hai người đủ rồi nhé! Tớ chơi thích khách, dùng khỉ con của tớ.”


Hạ Tường cũng có tính toán, cậu ta chơi game tay khá to, giống như một vị quân sư nhỏ, lúc nào cũng suy tính trước, phán đoán suy nghĩ của đối phương rồi lập tức giết chúng, đầu người là Cố Diệp. Xạ thủ đối diện căm thù: Hồ Ly mày nhất định phải chết!


Cố Diệp quăng đuôi chạy đi: Ối


Lỗ Ban đối diện: Đánh team có thể thua nhưng Đát Kỷ phải chết!


Gia Cát Lượng: Được


A Kha: Đồng ý!


Triệu Bằng Vũ: “Bọn chúng cũng chơi team.”


Hạ Tường cười cười: “Ba hàng đối đầu ba hàng, chẳng ngờ.”


Triệu Bằng Vũ: Gậy to của tớ đói khát gào thét quá rồi đây này!


Lỗ Ban đối diện: Vậy mày đánh đi, đánh không được ba ba thì thua


Cố Diệp: Con khỉ kia, đừng động vào Lỗ Ban của tao


Hạ Tường: Là Lỗ Ban của tớ nhá


Triệu Bằng Vũ: Vớ vẩn! Lỗ Ban là của chúng ta!


Đồng đội đều bị chọc cười, đây là kinh nghiêm ăn Lỗ Ban, Hạ Tường cười tủm tỉm ngồi xuống bụi cỏ, gọi Cố Diệp: “Lại đây, ngồi chỗ này này.”


Cố Diệp đã buồn ngủ, ngáp một cái, đầu óc cũng không phản ứng, toàn bộ hành trình chỉ chạy theo Hạ Tường mặc kệ ai đánh skill lên thì cứ né chạy là xong. Sau cùng Cố Diệp vui sướng cầm lấy mười chín cái đầu. Đánh xong ván này, Lỗ Ban đối diện đã phục còn addfriend với Cố Diệp: Chị gái ơi kéo em với ~


“Phụt!” Cố Diệp bị chọc cười, người này còn ngây thơ hơn cả Triệu Bằng Vũ nữa


“Không chơi nữa, dẹp!” Triệu Bằng Vũ cầm chìa khóa để trên bàn Cố Diệp: “Rút lui”


Cố Diệp ghét bỏ, đúng là không biết xấu hổ!!


Chắc là do chơi trò này mà sau khi Cố Diệp ngủ lại nằm mơ thấy Lỗ Ban. Bộ skill 231 bị one hit one kill ngay lập tức, quá trình đó cực kỳ vui vẻ. Cố Diệp phát hiện Lỗ Ban đột nhiên thay đổi


Vẫn là đôi chân ngắn, nhưng khuôn mặt đã trở thành mặt trẻ con được làm bằng keo da kém chất lượng, đôi tròng mắt đỏ au chảy ra hàng máu mắt, gương mặt có rất nhiền tàn nhang, mũi nhỏ, miệng lớn đến mức lạ thường. Nó mặc một bộ đồ tồi tàn màu đen, trong tay cầm sợi tơ hồng, đi từng bước về phía Cố Diệp


Cố Diệp nhíu mày, nghĩ bụng ôi đờ mờ, đánh không lại mà cũng dám đi hù mình! mấy loại quỷ này ông đây đánh cả dòng họ nó còn được, ai cho nó cam đảm dám đến dọa mình thế nhỉ?


Cố Diệp vung cái đuôi to chạy tới phía đối phương, đánh trực tiếp là skill của nhân vật này, đánh nó về thẳng quê nhà luôn!


“Ha!’ Cố Diệp cười lạnh xuyên qua nửa hẻm núi rồi chặn trước cửa chính, chờ đối phương sống lại


Con quỷ ‘Lỗ Ban’ kia không ngờ vừa ra trận đã bị xuống đất ăn tỏi, khuôn mặt lờ đờ nhìn sợi dây đỏ đang cầm trên tay, bản năng nhìn Cố Diệp, không ngờ nó không ra khỏi cửa, đột nhiên một con hồ ly lớn xông tới dùng đuôi quất nó chết tương


Vất vả sống lại lần nữa, quỷ con hoảng sợ ôm mặt: “Đây là…giấc mộng của huyền thuật sư!”


Cố Diệp ngồi xổm trong đám cỏ, chỉ cần đứa nhỏ này đi tới thì cậu sẽ dùng skill của mình đưa nó về nhà rồi giết chết. Giết lấy giết để khiến Cố Diệp phát hiện ra thú vui, cậu chơi trò trốn tìm trong hẻm núi với nó, tìm cách giết đối phương rồi giết nó hơn một trăm lần, làm nó không khỏi suy sụp khóc lớn


Sáng sớm tinh thần Cố Diệp sảng khoái cực kỳ, nghĩ lại giấc mơ kia thôi cũng đã vui ‘cái trò này bị dính lời nguyền rồi!’ Cố Diệp vỗ vỗ mặt, bình thường cậu không nằm mơ, nào ngờ giờ lại mơ chơi đùa đến như vậy, nhưng mà Lỗ Ban biến thành quỷ con, nghĩ mà buồn cười quá đi.


Toàn bộ rèm cửa bị đóng lại trong căn phòng lờ mờ tối, một con quỷ nhỏ ngồi trên bàn thờ khóc lóc ỏm tỏi: “Ta không làm nhiệm vụ này đâu! Ta không chịu nổi! Gã đó là huyền thuật sư! Linh lực hắn cao quá, ta dẫn hắn vào giấc mộng thế mà hắn lại làm chủ giấc mộng ta tạo ra! Giết ta liên tục! Ta trốn trong nhà không ra khỏi cửa mà hắn cũng nhảy vào giết ta! Ta núp trong cỏ hắn cũng tìm ra được! Giết ta hơn một trăm lần trong giấc mơ đó!”


“Đừng như vậy, chúng ta lấy tiền của người khác thì sao mà không làm được hả? Lúc ngươi về cùng với ta đã nói rõ ràng rồi sao? Thực hiện tâm nguyện của người khác làm một con quỷ tốt bụng.” Bên cạnh bàn thờ, một người đàn ông đang ngồi xổm dỗ dành: “Ngươi phải đánh bất ngờ, nhân lúc hắn không để ý thì nối dây tơ hồng mà thôi, ngươi làm được.”


“Ta không làm!” Quỷ con khóc tức tưởi nghe đau lòng như đứt từng khúc ruột, khi nó sốt ruột thì da đầu tróc từng mảng từng mảng, óc như muốn tràn ra qua miệng vết thương được chỉ khâu lại. Nhìn cực kỳ đáng sợ, người đàn ông lặng lẽ lui về phía sau, kiên trì dỗ dành: “Ngươi thử một chút nữa đi, thành công thì ta mua cho ngươi năm cây kẹo.”


Quỷ nhỏ so sánh chuyện siêu thích ăn ngọt và sự sợ hãi đối với Cố Diệp, một chút do dự cũng không có: “Ta chọn tự sát!”


Người đàn ông nhíu mày có vẻ không có kiên nhẫn được nữa, đang định nổi giận thì người ngồi ở góc máy tính kia lên tiếng: “Hỏi nữ sinh kia nguyện vọng đó bao giờ thực hiện được.”


Người đàn ông trầm mặt, cười lạnh nói: “Nói với cô ta, không thành tâm nên thần không đáp ứng, đòi ba ngàn đồng tiền hương quả để dễ bề lung lay, sau có thể cho cô ta vay tiền.”


Sau một hồi bị dao động thì Lý Giai Đồng cũng thấy mơ hồ, cảm thấy cuộc sống này đã mất hết hi vọng. Cô không có tiền, tất cả tiền bạc đều do làm thêm lúc hè dành dụm được, cô muốn báo thù, thế nhưng ngay cả vốn liếng để báo thù còn không có. Lý Giai Đồng nằm trên giường hai mắt lờ đờ nhìn ghi âm trong điện thoại, muốn khóc mà khóc cũng không xong. Lý Giai Đồng không hiểu, tại sao cuộc sống của cô lại có thể khổ sở đến như thế? Sắc khí của đôi mắt mỗi lúc một nặng, càng ngày càng u ám, càng ngày càng cố chấp, cô không phục, tại sao trời xanh lại bất công như vậy?


Bạn cùng phòng dậy đi rửa mặt, đến lúc đi ngang qua giường thì bị ánh mắt của cô dọa giật nảy mình: “Lý Giai Đồng, cậu…nghĩ gì thế?”


Lý Giai Đồng không đáp lại, mặt cũng không chút thay đổi, đột nhiên lúc này chiếc điện thoại truyền đến âm báo tin nhắn: Nếu cô cần tiền gấp thì tôi giới thiệu cho cô một người bạn, không cần cam kết, ba mươi phút sau tiền sẽ vào tài khoản cho cô mượn ba ngàn là đủ rồi.”


Mắt Lý Giai Đồng sáng lên, cô mượn ba ngàn, mỗi ngày đi làm gia sư cho học sinh, thứ bảy đi phát rờ rơi, một tháng chắc chắn đã có thể trả lại được


Cô không nghĩ nhiều thì đã bị sứ giả Chân Thần kéo vào cái hố này, không chút nghi ngờ mà đi mượn ba ngàn để quyên vào tiền hương quả


Sau khi bên kia thu được tiền thì trả lời: Đủ thành ý rồi, nhất định Chân Thần sẽ thực hiện tâm nguyện của cô


Lý Giai Đồng ôm điện thoại âm thầm nói với bản thân, nhất định cô sẽ cho tất cả những người xem thường mình phải trả giá đắt, để bọn chúng lau mắt nhìn mình! Cô nhìn bản thân ở trong gương, dần dần mỉm cười, đôi mắt càng lúc càng đen tối, cô muốn cười để nhìn đám người kia chết đi!


***


Cố Diệp mua một bánh bao hấp trong cửa hàng làm đồ ăn sáng, uống ly sữa đậu nành, đi bộ đi học. Trên đường đi thì nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đang vội vàng chạy tới, phía sau có mấy người đang đuổi theo


Cố Diệp nhíu mày nghĩ bụng, bây giờ trộm cướp đều to gan như vậy sao? Ban ngày ban mặt còn dám chạy. Cậu không yên lòng theo sau, lập tức nghe người đàn ông kia hỏi: “Cô nợ tiền bao giờ trả được đây?”


Cố Diệp dừng chân lại, đòi nợ à?


Cô gái kia tức giận nói: “Tôi trả tiền rồi!”


“Đó là tiền vốn, còn lời chưa trả hết đâu, cô không trả thế có muốn cho bạn trai biết không?”


“Cái suy nghĩ dơ bẩn của cô, cô nghĩ là hắn muốn đi cùng cô lắm sao? Không trả tiền lại tôi sẽ nói cho hắn biết.”


Cô gái suy sụp nói: “Tôi trả!Tôi trả gấp ba! Sao các người không buông tha cho tôi được hả?”


Cố Diệp nhíu mày, vay nặng lãi à?


“Bớt nói nhảm đi! Trả tiền, không tao móc mắt mày đem bán!” Gã đàn ông cầm đầu đè cô gái vào tường, lôi lôi kéo kéo, Cố Diệp hừ một tiếng rồi bước ra phía trước: “Nè! Mấy người chơi cái trò gì vậy? Tôi báo cảnh sát đấy!”


Đám đòi nợ thấy có người phát hiện nên chỉ chỉ vào cô gái: “Mày tự giải quyết cho tốt! Anh em, đi!”


Cô gái nhìn Cố Diệp một cái rồi kinh hoảng ôm balo chạy


Cố Diệp trừng mắt nhìn, cậu đáng sợ vậy sao?


Đến chiều Cố Diệp đã biết vì sao cô gái kia né cậu, lúc cậu vào thư viện thì gặp lại cô gái kia, vừa khéo là chị lớp trên của cậu. Cô ấy đang ở cùng một người con trai, bị một nữ sinh khác chỉ vào mặt rồi mắng: “Đồ con giáp thứ mười ba phá hư tình cảm người khác! Tuesday! Cao Bình! Tại sao tình cảm chúng ta đang tốt đẹp mà anh lại muốn chia tay? Tại sao lại cặp kè với cô ta? Không phải trước đây anh rất ghét nó sao? Anh nói cô ta mê luyến hư vinh, tỏ vẻ, giả nhân giả nghĩa, mà bây giờ anh lại thế này, anh mở to mắt ra xem đi, người đứng cạnh anh là ai?!”


Có không ít sinh viên xung quanh vây lại xem, mọi người bàn tán rất sôi nổi: “Nghe nói học trưởng đó và chị gái đang mắng chửi kia hồi trước là một hôi tình nhân, yêu nhau đến ba năm tình cảm rất tốt. Còn cô kia thì yêu đơn phương từ đón đến giờ, không biết vì sao mà mấy ngày trước anh trai chia tay chị gái rồi qua lại với cô này đây.”


“Cái quái gì thế? Tình cảm đang tốt sao lại chia tay? Trúng tà à?”


“Biết đâu, tên khốn nạn! Nói không chừng đã qua lại với cô kia từ lâu rồi.”


“Buồn nôn quá, bắt cá hai tay!”


Vẻ mặt người con trai đau khổ khi đứng giữa cô gái, nhìn thấy bạn gái cũ của mình đau lòng như vậy định bước lên an ủi, vừa đi hai bước hắn lại nhìn cô gái phía sau, hoàn toàn không biết mình nên làm gì


Cố Diệp hờ hững xem vỡ kịch lộn xộn này, hơi nghi hoặc một chút: “Quái lạ.”


Hạ Tường ghét bỏ nhìn một màn này: “Quái lạ chỗ nào?”


“Cậu thấy sợi tơ hồng trên người bọn họ không?”


Hạ Tường bật cười: “Tớ chỉ thấy những thứ kia, còn những đồ vật liên quan đến huyền thuật thì không thấy được.”


Cố Diệp khó hiểu nhíu mày lại: “Rõ ràng anh chàng này và cô gái kia mới là trời định một đôi, thế nhưng tại sao lại đem hắn ta buộc lại với cô nàng này?”


Hạ Tường mơ hồ, nghe không hiểu Cố Diệp đang nói gì cả


***


Đến ban đêm, trong nhà Cố Diệp bày hiển linh trân, tất cả cửa sổ đều dán phù chú, chủ cần có thứ gì tiến đến thì cậu sẽ cảm giác được. Tại sao tên quỷ con kia lại vào giấc mộng khiến cậu rất lấn cấn trong lòng, trực giác nói cho cậu biết là có vấn đề


Nửa đêm, thừa lúc Cố Diệp ngủ thiếp đi thì tên quỷ con kia quả nhiên lại tới. Chủ nhân đã đồng ý nếu xong việc thì sau này sẽ để nó bám thân, có thể tự do ra ngoài chơi. Quỷ con không cưỡng lại được cám dỗ này nên vẫn đến thêm một lần nữa


Nó thử ghé vào cửa sổ nhìn Cố Diệp đang nằm trên giường không nhúc nhích, khi chắc chắn cậu đã ngủ thì mới rón rén bò vào. Lần trước nó muốn đem Cố Diệp vào giấc mơ của mình để khống chế cậu, không ngờ bị phản sát, nên lần này nó không dám va chạm với cậu nữa. Quỷ nhỏ quyết định sẽ lén lút cột dây xong sau đó vắt chân lên cổ mà chạy



Nó lặng im chui vào từ khe cửa sổ mà không hề chú ý tới, khi bàn chân vừa đạp xuống bệ cửa thì ngay lúc này Cố Diệp cũng im lặng mở mắt ra


Tròng mắt con búp bên đang nằm cạnh gối đảo một cái, nó không chút cảm xúc nhìn chằm chằm quỷ con đang đi tới cạnh giường, định đứng lên nhưng lại bị Cố Diệp ấn xuống rồi ôm vào trong lòng


Quỷ con giật nảy mình bởi động tác này của Cố Diệp, nó run rẩy ngồi xổm dưới góc chân giường sợ rằng Cố Diệp sẽ đột nhiên tỉnh dậy, nó bị đánh cho một hit vỡ cả mồm một trăm lần nên sợ hãi in sâu trong lòng. May mắn thay người trên giường chỉ trở mình, mặt hướng ra ngoài còn đôi mắt nhắm lại, quỷ nhỏ lặng lẽ thở dài một hơi rồi chầm chậm đứng lên, thận trọng tiếp cận, cảm giác như mình đang làm nhiệm vụ cấp SSS. Từ khi theo chủ nhân cho đến giờ nó chưa bao giờ gặp khó khăn như thế, đúng là dùng mạng để hoàn thành!


Lập tức chạm phải ngón tay của Cố Diệp, mà cậu một chút dấu hiệu tỉnh dậy cũng không có. Quỷ con kìm nén cơ vui sướng trong lòng càng lúc càng tập trung tinh thần nhiều hơn. Nó cẩn thận buộc dây đỏ lên ngón tay Cố Diệp, vừa thắt nút vừa hồi hộp, sắp thành công rồi! Quỷ con kích động đến mức không thể không chế được nụ cười đang lộ ra trên khuôn mặt, ngay lúc này nó nghe ‘phụt’ một cái, người trên giường đột nhiên bật cười khiến nó hoảng sợ nhìn sang Cố Diệp, đối phương đang mỉm cười nhìn nó mà không biết đã tỉnh từ bao giờ


“Má ơi!” Quỷ con bị dọa đến mức run rẩy cả linh hồn nhỏ bé, co cẳng muốn bỏ chạy


Ngay giây sau đó, bóng đỏ nhoáng qua một cái nó đã bị người ta xách cổ áo lên


Cố Diệp nhìn xem tướng mạo của nó, tỏ vẻ ghét bỏ mà che mắt lại: “Nó…xấu quá! Cay cả con mắt! Không nhìn nữa!”


Hồng Đậu bất đắc dĩ nói: “Thiếu gia đừng nghịch.”


Cố Diệp liếc mắt nhìn chị gái Hồng Đậu rồi lại nhìn cái não sắp rớt ra của quỷ con, xấu đến tắt thở, tức giận ngồi xuống rồi chỉ xuống đất: “Ngươi đứng đàng hoàng cho ta, Hồng Đậu cách xa nó một chút, hai ngươi đừng làm cảnh nữa.”


Hồng Đậu bất đắc dĩ thả quỷ nhỏ trong tay xuống rồi đứng cạnh giường Cố Diệp


Quỷ con ngồi bệch xuống đất, nghĩ nghĩ gì đó rồi lại run rẩy đổi tư thế, quỳ xuống


Cố Diệp ghét bỏ hỏi: “Quả nhiên tối qua không phải là giấc mơ đơn giản, gan ngươi to lắm mới dám vào mộng của huyền thuật sư, to gan đấy con quỷ chết bầm này, nói, tại sao?”


“Không, không có.” Quỷ co ôm đầu sợ đến phát khóc: “Cứu mạng hu hu huuu….”


“Câm miệng!” Cố Diệp đen mặt: “Hỏi cái gì thì nói cái đó nếu không ta đánh chết ngươi!”


Quỷ con im lặng một giây sau đó dứt khoát nằm rạp trên đất không dám nhìn mặt Cố Diệp


Cố Diệp ghét bỏ hỏi: “Trong tay ngươi là cái gì?”


Quỷ con run rẩy nói: “Có người thích ngươi nên cho ta tới đây nối dây tơ hồng.”


“Ai?”


“Chủ nhân không nói, bình thường sẽ chọn nhân vật mục tiêu trước sau đó mới quyết định.”


Cố Diệp ghét bỏ xé đứt sợi tơ hồng ném vào mặt quỷ nhỏ: “Nhân duyên đều bị ngươi làm loạn hết cả lên! Ngươi đã làm cái gì rồi?”


“Hết rồi!” Quỷ nhỏ run rẩy mà nói: “Ta chỉ dắt tuyết nhân duyên cho các sinh viên trong trường, không có yêu cầu gì khác.”


Cố Diệp bật cười thành tiếng: “Vậy ngươi ở lại đây đi, để ta xem hắn ta thu tiền của người khác thì dùng cái gì làm trung gian được nữa? Linh Linh, con cất nó vào đồ chơi, cái dáng vẻ này nhìn cay mắt quá.”


Búp bê đang nằm bên gối Cố Diệp đột nhiên đứng dậy nhảy xuống giường, mặt cứng đờ tóm lấy chân con quỷ nhỏ rồi kéo đi


Nếu quỷ có thể ngất thì con quỷ nhỏ này nhất định đã bị hù ngất không biết bao nhiêu lần rồi, nó nhịn không khóc ra thành tiếng, nước mắt lăn dài: “Búp bê, biết đi…”


Linh Linh quay đầu nhìn nó một cái, oán khí trên người không khống chế được lại không ngừng trào ra, dọa đến mức nó không dám chảy cả nước mắt nữa


Linh Linh chơi đùa với hồn phách của ông chủ chán rồi, cuối cùng cũng có đồ chơi mới. Nó đem quỷ con này nhét vào trong thỏ bông mặc váy hồng, ra lệnh cho nó: “Khiêu vũ.”


Quỷ nhỏ oan ức nằm rạp trên đất không động đậy


Linh Linh đứng trên bàn sách, từ trên cao nhìn xuống con quỷ con, bắt chước giọng điệu Cố Diệp: “Không nhảy, ta đánh chết ngươi.”


Quỷ con cứng đơ cả người


Mặt Linh Linh không thay đổi nói: “Dám khóc, đánh chết ngươi. Không nghe lời, đánh chết ngươi.”


***


Phía bên chủ nhân của quỷ con này phát giác được mình đã mất liên lạc với nó, hắn vội đến phát điên, ba ngày sau bọn hắn cũng không làm gì được


“Hai ngày này trên webside trường có người nói chúng ta lừa đảo, tiền giao đã vài ngày nhưng không giúp thực hiện, biết là mình bị lừa nên muốn báo cảnh sát. Làm sao bây giờ? Lại lấy con quỷ khác để làm quẻ nhân duyên à?”


“Thứ đó mắc lắm, tìm một con không có sát khí đã khó khăn, mấy con quỷ nhỏ dễ dụ như vậy thì biết tìm ở đâu? Chi bằng, thả con kia ra đi?”


“Không được! Nó qua hung ác chỉ muốn giết người, lỡ như mất không chết thì chúng ta đều phải chết.”


“Không thì làm sao thực hiện nguyện vọng cho bọn chúng hả? Kiếm đâu ra lãi xuất cao như thế, không kéo dài thời gian thì muốn lỗ chết à? Cầu phú quý trong nguy hiểm, liều mạng đi!”