Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 35: Trí tuệ phụ nữ




Bảo mã màu bạc của Bối Khắc Tùng sau khi ngoặt khỏi đường cái, liền dừng lại. Tâm trạng sốt ruột biểu hiện trên mặt, lông mày dày đậm nhíu lại một chỗ. Người có thân phận như bọn họ không thể dễ dàng kết oán với người khác, rút dây động rừng, rất có thể sẽ dẫn ra thế lực sau lưng từng người. Nhưng nhìn thấy người con gái mình yêu thân mật với người con trai khác, trong lòng quả thực là khó chịu.

Nghĩ ngợi, rút điện thoại từ trong túi áo ra gọi tới một số điện thoại. Sau đó tiếng nhạc trẻ não nề vang lên, nhưng khi cả đoạn nhạc tiết tấu nhanh kết thúc, bên kia vẫn không có người nghe máy. Đúng lúc Bối Khắc Tùng muốn từ bỏ, đột nhiên bên tai lại xuất hiện tiếng chén rượu va chạm và tiếng nói chuyện ồn ào.

"Này, Khắc Tùng, cậu không phải đi Yến Kinh thăm thần tiên muội muội của cậu sao? Sao lại gọi điện cho tôi vào lúc này? Nhưng thật đúng lúc, tôi đang ở Hồng Trang, sáu người bọn họ cũng ở đây. Hôm nay quen biết mấy người Nhật Bản, rất đúng giờ, còn là Nhật Bản cái gì, tổ hợp thần tượng gì đó, mau tới đây đi, huynh đệ sẽ giành cho cậu một cô". Trong loa truyền tới giọng của một người đàn ông trong trẻo mơ hồ, Bối Khắc Tùng qua điện thoại thậm chí có thể ngửi thấy mùi rượu từ đối phương thở ra.

"Ấu Lăng, ý tốt của anh tôi ghi nhớ trong lòng. Hiện giờ tôi đang ở Yến Kinh, quay về không kịp. Tôi muốn hỏi thăm cậu một số chuyện." Bối Khắc Tùng lấy lại tâm trạng, ngữ điệu bình tĩnh nói.

"Chuyện gì? Khắc Tùng từ lúc nào lại khách sáo với tôi như vậy?"

"Ấu Lăng, nhà cậu ở Yến Kinh quan hệ sâu rộng. Có biết ở Yến Kinh có Diệp gia không?"

"Diệp gia? Ngươi hỏi thăm chuyện này làm gì? Có thể cụ thể một chút không?" Giọng người đàn ông rõ ràng lên nhất nhiều, xem ra vẻ say vừa rồi cũng có chút giả bộ.

Bối Khắc Tùng tất nhiên không thể nói người con gái của mình bị một tên họ Diệp đào bảo ở góc tường (ý nói là trộm mất), vì vậy nói: "Hôm nay quen một người bạn ở Yến Kinh, họ Diệp, hình như có chút lai lịch. Lần đầu gặp mặt, tôi cũng không thể hỏi quá tỉ mỉ, cho nên phiền cậu hỏi thăm một chút."

"Được. Lát nữa tôi hỏi lão gia nhà tôi xem, không có chuyện gì khác nữa chứ? Không có thì tôi cúp máy đây, tôi phải đi hưởng thụ cô gái Đông Dương của tôi đây" bên Bối Khắc Tùng đã truyền tới tiếng điện thoại tút tút.

Bối Khắc Tùng cười đau khổ, xem ra mặt hàng lần này quả thật không tồi, ngay cả Hàn thiếu gia nhìn quen rồi cũng vội vàng xao động như vậy.

Có người hỏi thăm giúp, tâm trạng Bối Khắc Tùng cũng bình tĩnh trở lại. Sự việc hiện giờ vẫn chưa coi là tồi tệ, đại thiếu gia họ Diệp kia hình như cũng không hoàn toàn thuận lợi. Mình vẫn còn cơ hội, nhưng biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Phẩm chất quan trọng nhất của đàn ông Bối gia chính là: không nói từ bỏ

----------------� � �---------------� �� ��--------------� �- ----------------� � �---------------� �� ��.

Không nên khinh thường trí tuệ của phụ nữ, đặc biệt là mức phát triển trí lực những phụ nữ chưa yêu bao giờ hoặc những phụ nữ trên tình trường vài lần đi về vẫn không tổn thương.

Diệp Thu không ngờ chính mình vừa nãy đã giúp Trầm Mặc Nùng giải quyết một vấn đề khó , cô ngược lại còn hỏi một câu hỏi bất ngờ.

Quả thật, nếu mình thật sự vẫn sinh sống ở nông thôn, thì làm sao biết được Thập Cảnh Đoạn?

Thương hiệu này người biết có hạn, chỉ lưu truyền trong tầng trên trong xã hội. Hơn nữa cửa hàng chuyên bán của nó cũng không ở khu phố náo nhiệt, là tìm một phố lớn thanh tĩnh , tĩnh mịch, mua biệt thự doanh nghiệp độc lập. Khắp nơi toàn biệt thự là phế phẩm tơ lụa, vừa có bầu không khí trong lành, lại vô cùng có cảm giác nghệ thuật, giống như thủ đô tơ lụa Tô Hàng vậy. Mà cách thức kinh doanh này vừa có thể giữ bí mật thân phận khách hàng, vừa thể hiện sự tôn quý khách hàng, được khách hàng đánh giá rất tốt. Đây cũng là làm theo mô hình thành công của các nhãn hiệu xa xỉ của Phương Tây.

"Cái này…haha, tôi cũng là hôm nay mới nghe thấy, buổi sáng bác Vương tới đón tôi, không biết sao, trên xe chúng ta lại vừa đúng nói tới Thập Cảnh Đoạn, Bác Vương nhắc tới Bối gia ở Tô Hàng." Diệp Thu ngẫm nghĩ, mình ở Yến Kinh thật sự không có người quen biết, chỉ đành đẩy chuyện này lên người bác Vương, cũng may sáng nay hai người cũng gặp nhau. Hơn nữa dựa vào thân phận của hắn, không thể không biết chuyện Thập Cảnh Đoạn.

"Vậy sao? Bác Vương có thể nói chuyện này với ngươi sao?" Đường Quả hoài nghi nhìn Diệp Thu. Từ lúc nào bác Vương đổi tính rồi, có thể kể chuyện vô vị như vậy với người xa lạ chứ? "Tôi gọi điện thoại hỏi bác Vương xem."

Diệp Thu lo lắng không thôi, sớm biết vậy chọn đại một người, hoặc là nói mình đọc được trên báo cũng được. Cái này là lỡ miệng thật rồi. Tên Đường Quả này thật nhiều chuyện, cần phải nghiêm túc như vậy sao? Diệp Thu thật không ngờ Đường Quả sẽ để ý tới cả chuyện nhỏ này. Nếu không hắn sẽ không chọn bác Vương làm lá chắn.

"Quả Quả" Trầm Mặc Nùng lên tiếng gọi.

"Hả?" Đường Quả đang gọi điện thoại dừng lại nhìn Trầm Mặc Nùng.

"Giữa trưa rồi, chúng ta đi siêu thị mua chút thức ăn về nấu cơm đi" Trầm Mặc Nùng đưa liếc mắt nhìn Diệp Thu nói

Hả?

Đường Quả hét lên, như người phụ nữ trung niên hồi xuân phát tình, "Chị Mặc Nùng, cuối cùng chị đã đồng ý để em ra ngoài rồi sao? Quá tốt rồi, em yêu chị chết mất, chị đợi chút, em đi thay quần áo."

Mãi không được ra ngoài, Đường Quả ở trong nhà sắp phát điên lên rồi. Lần này Trầm Mặc Nùng nới lỏng cho cô ra ngoài thông khí, chẳng trách cô có thể vui tới mức đó. Vì Trầm Mặc Nùng cắt ngang như vậy, nàng muốn gọi điện hỏi bác Vương có nói chuyện Thập Cảnh Đoạn với Diệp Thu hay không cũng tự nhiên mà qua đi như vậy.

"Diệp Thu, cậu cũng đi cùng nhé."Trầm Mặc Nùng bỏ lại một câu, rồi cũng đi theo vào trong phòng.

Diệp Thu nhìn Trầm Mặc Nùng chăm chú, trong lòng có chút ấm áp. Thật là một cô gái thông minh, cô sớm đã đoán ra bác Vương không thể nói những chuyện này với mình, cho nên lúc Đường Quả muốn hỏi bác Vương cố ý cắt ngang. Cô là vì muốn giữ lại chút thể diện cho mình, cho dù mình nói dối bọn họ.

Người con trai biết nói dối không hẳn là người con trai xấu, nhưng người con gái bằng lòng vì người con trai giữ lại sự tôn nghiêm, lại chắc chắn là một cô gái tốt.

Cũng không biết cô gái này đã từng yêu bao giờ chưa? Sao có thể săn sóc như vậy? Trong lòng Diệp Thu thầm nghĩ.

Đứng đợi một lát ở trong sân Trầm Mặc Nùng, Đường Quả, còn có Lâm Bảo Nhi ba ngươi mới sóng vai bước ra. Ba người đều thay đổi trang phục, Trầm Mặc Nùng gợi cảm, Đường Quả thanh xuân son sắc, Lâm Bảo Nhi… thì không tiện đáng giá. Từ cổ nhìn lên thật thơ ngây, từ cổ trở xuống thật đầy đặn.

Năng lực thừa nhận của Diệp Thu thật biến thái, cho dù buổi tối lúc ngủ lại có một nữ quỷ giống như Trầm Mặc Nùng xuất hiện trên đầu giường hắn, hắn đều không kinh hoảng, còn có thể tán tỉnh cô. Nhưng lúc ba cô gái này xuất hiện, Diệp Thu rõ ràng cảm giác được tần suất nhịp đập của trái tim mình đã bị rối loạn.

"Cùng ba đại mỹ nhân dạo phố, kiêu ngạo chứ?" Lâm Bảo Nhi cười hì hì bước tới trước mặt Diệp Thu nói, trước ngực,…. Bỏ đi, Diệp Thu cảm thấy mình không thể mình không có gì lại nhìn ngực người ta vài lần, bị người khác nhìn thấy, người khác lại cho rằng mình là tên háo sắc. Nguồn: http://thegioitruyen.com

"Kiêu ngạo"Diệp Thu gật đầu. Nhưng hắn biết, những ánh mắt đố kị cũng đủ làm mình chết đi vài lần.