Bản Báo Cáo Quái Đàm

Chương 3: Cản điếu: Đường hầm ác linh




Tiếng hét sợ hãi và tiếng chửi thề vang lên dồn dập.

Gã seller không đầu đổ phịch xuống đất, tứ chi ngọ nguậy vô tình túm lấy mắt cá chân người trung niên say rượu. Người sau đổ mồ hôi lạnh, liều mạng đá tay của gã seller rồi nhảy phắt lên ghế, mắng chửi liên hồi:"Dm! Dm!!".

Những người khác liên tục lui về sau, Nguyên Khinh Bạch nhanh chân tiến lên, đặt một đồng tiền lên ngực gã seller, tứ chi ngọ nguậy lập tức bất động, hoàn toàn trở thành một cái xác không đầu chết cứng.

Cái xác không đầu bị chế ngự, qua đó cũng chứng tỏ được bản lĩnh đạo sĩ của hai người Nguyên Khinh Bạch và Mộ Giáng Sương, khiến họ trở thành bùa hộ mệnh duy nhất trong khoang tàu, miễn cưỡng đè xuống sự sợ hãi trong lòng mọi người.

Đầu Xanh đã quen với các trò chơi mạo hiểm kích thích nên lá gan khá lớn, lúc này cũng dám sấn lên hỏi:"Đây là cái gì?".

Nguyên Khinh Bạch:"Tiền trấn thi".

Đầu Xanh:"Gã bị quỷ treo cổ hại chết sao? Liệu gã có biến thành cương thi hay lệ quỷ như trong phim không?".

Nguyên Khinh Bạch kiểm tra cái xác không đầu, còn Mộ Giáng Sương thì tìm kiếm dấu vết lui tới của quỷ, nghe vậy anh bèn trả lời:"Người bị quỷ hại chết có khả năng sẽ biến thành tay sai cho nó sử dụng. Nếu phát hiện có người bị quỷ hại chết thì lấy an toàn của bản thân làm đầu, có thể dùng tiền đồng hoặc ngọc bồi táng bỏ vào miệng hoặc trên trái tim người chết để trấn áp nó, sau đó mời chuyên gia tới xử lý là được".

Đám đàn em của Đầu Xanh đi tới, tò mò hỏi:"Là sao?".

"Tôi biết". Đầu Xanh nhanh chóng trả lời:"Các cậu đã chơi game online siêu nhiên "Quỷ Dị" rất nổi vào năm ngoái chưa? Trong đó có một mục riêng giới thiệu về các tập tục mai táng trong vòng 5000 năm qua, về tiền trấn thi, tiền trấn quan và ngọc bồi táng chặn chín khiếu, nghe nói có thể phong ấn ba hồn bảy phách của con người, ngăn không cho thi thể biến đổi".

Nguyên Khinh Bạch gật đầu:"Đúng vậy----A!".

Mộ Giáng Sương đánh mạnh lên gáy cô:"Tri thức lý luận bị em vất cho chó ăn rồi à? Còn đúng với chả sai? Tiết văn hoá của học viện Đạo giáo đã dạy về các tập tục mai táng như thế nào? Miệng ngậm tiền, lưng gánh tiền, chặn chín khiếu, khắc thành tiên, đó đều là những ý nghĩ kỳ lạ, là phong kiến mê tín!".

"...."

Một đạo sĩ luôn miệng nói trong tàu có quỷ lại nói bạn hắn phong kiến mê tín, không cảm thấy ngượng mồm sao?

Khó trách quốc gia chịu phát chứng nhận đạo sĩ cho hắn. Tam quan này mà đi thi đánh giá lý luận Mác-Lê nin thì có khi còn được full điểm.

Bác sĩ thấp giọng hỏi:"Miệng ngậm tiền, lưng gánh tiền có nghĩa là gì?".

"Ý trên mặt chữ". Cố Chuyết Cưu nhìn bác sĩ nói.

"Ý gì cơ?".

"Kiếp sau có tiền, con cháu phát tài".

Từ xưa đến nay, tình cảm mà con người ký thác lên các tập tục vẫn luôn đơn giản như vậy. Không oán, không thù, không làm điều sai trái, ngoại trừ thăng quan phát tài ra thì ai thèm quan tâm tổ tiên có vùng dậy hay không?

Cố Chuyết Cưu thấp giọng phổ cập khoa học:"Dùng ngọc chặn chín khiếu là vì người xưa cho rằng ngọc có thể bảo dưỡng cơ thể, giúp thi thể không bị phân huỷ, thuỷ ngân gặp ngọc bích sẽ đông đặc lại. Một trong những phương pháp dưỡng thi thời cổ đại là đổ thuỷ ngân vào cơ thể người chết. Sau đó dùng ngọc để đậy kín chín khiếu, tránh cho thuỷ ngân chảy ra ngoài, nhằm mục đích khiến xác chết ngàn năm không phân huỷ. Điều này là có cơ sở khoa học".

Bác sĩ truy vấn:"Vì sao tiền đồng và ngọc có thể ngăn cho thi thể biến đổi?".

Đầu Xanh cũng đồng thời hỏi vấn đề tương tự.

"Tôi cũng không rõ lắm". Mộ Giáng Sương trả lời:"Huyền môn tạm thời chưa tìm ra nguyên nhân, sách giáo khoa cũng chỉ có kết quả lý luận, cũng có thực tiễn chống đỡ, nhưng lại không biết nguyên lý".

"Có lẽ trong sách cổ có ghi lại nguyên lý, nhưng Đạo gia tuyệt tự, sách cổ bị thất lạc nghiêm trọng". Nguyên Khinh Bạch buông tay, nhún vai, bất đắc dĩ nói:"Cho nên không phải tiền đồng hay ngọc gì cũng dùng được, dùng một cái là ít đi một cái, may mà có thể dùng lại được". Nói rồi lại thầm thì:"Nếu tôi mà biết nguyên lý thì đã sớm ở nhà buôn sỉ rồi. Còn có thể xây dựng sự nghiệp, làm một thanh niên tự lập tự cường".

Mọi người vốn định xin một ít tiền đồng bảo mệnh nghe vậy thì thất vọng ra mặt.

Cố Chuyết Cưu giật giật môi, không tiếng động mà nói:"Quỷ khí ngưng sương là tốt nhất".

Trên tiền đồng và ngọc bồi táng sẽ bao phủ một lớp quỷ khí ngưng kết thành sương, sương càng dày thì hiệu quả trấn thi càng cao. Huyền môn Đạo gia thời nay lại không một ai biết điều này sao?

Cố Chuyết Cưu hàng năm chôn mình trong nhà tang lễ ở thôn trấn nhỏ, không rõ Huyền môn đã phát triển đến mức nào, cho nên cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Bác sĩ ngạc nhiên cảm thán:"Bọn họ nói giống hệt cậu, cậu cũng là đạo sĩ à?".

"Không phải". Cố Chuyết Cưu không có chứng nhận đạo sĩ. "Sao anh lại biết trong xe có quỷ".

Bác sĩ:"Tôi thường xuyên đi chuyến tàu này, cho nên biết thời gian ngừng chạy của nó khác với các khu khác, không phải 11 rưỡi mà là 11h. Hơn nữa loa thông báo vẫn luôn là giọng nữ, đột nhiên lại biến thành giọng nam khô khan, có ngu cũng biết là có vấn đề".

Cố Chuyết Cưu khẽ nói:"Nhưng người bình thường sẽ không liên tưởng đến quỷ".

"Cậu đang nghi ngờ tôi sao?". Bác sĩ dáng dài vai rộng, che khuất ánh sáng trong khoang xe. Hắn đeo khẩu trang và kính 0 độ, nên cho dù ở gần cũng khó phát hiện ra sự thay đổi sắc mặt, chỉ có thể dựa vào âm điệu lên xuống để phán đoán. Nhưng bất luận là gặp quỷ hay cái xác không đầu, giọng điệu của hắn vẫn trước sau như một:"Tôi là bác sĩ, công việc đặc thù, bởi vì trải qua một việc gì đó mà tin tưởng trên đời này có quỷ cũng không có gì là lạ".

"Trước nay chưa từng quen biết, vì sao bác sĩ lại hỏi tôi về tiền trấn thi". Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Cố Chuyết Cưu tỏ ra nghi ngờ và sợ hãi. Tựa như trong lòng hoài nghi bác sĩ, nhưng cũng lo sợ mình oan uổng hắn. Nhìn qua là có thể thấy rõ biểu cảm do dự đến ngu xuẩn. "Có vẻ như anh chắc chắn rằng tôi sẽ biết câu trả lời, vì sao lại vậy?".

"Tôi là bác sĩ mà". Bác sĩ bất đắc dĩ nói:"Sao tôi lại không nhận ra ngài cõng túi đựng xác cho được? Ai sẽ cõng túi đựng xác chạy khắp nơi cơ chứ? Không phải làm nghề mai táng thì chính là tội phạm giết người. Nhưng tôi nhớ gần chỗ ngài dừng chân là Cục cảnh sát quận Lưu Tiên, trạm tiếp theo lại có một nhà tang lễ, ngài hẳn là nhân viên ở đó. Người làm trong ngành này, ít nhiều cũng biết một vài điều cấm kỵ".

Ngừng một chút, hắn đẩy mắt kính cười nói:"Thật ra tôi cũng đoán mò thôi, nhưng không ngờ ngài lại có kiến thức vững chắc về tập tục dân gian như vậy".



"Bàng môn tả đạo mà thôi".

"Đạo không phân chính-tà-đúng-sai, nghiên cứu đến mức tận cùng cũng có thể thành chuyên gia. Ngài rất giỏi, cũng rất khiêm tốn".

Đến lời tán thưởng cũng cho người ta cảm giác giả dối không chân thật.

Cố Chuyết Cưu nói cảm ơn, giống như xấu hổ vì được khen ngợi, cậu cúi đầu tự giới thiệu rồi hỏi:"Tôi nên xưng hô với anh như thế nào?".

Tầm mắt bác sĩ rơi xuống vành tai ửng đỏ của Cố Chuyết Cưu, điểm xuyết giữa mái tóc đen và làn da trắng như tuyết, tạo nên sự đối lập mãnh liệt về thị giác. Vẻ ngoài của cậu vốn thanh tú, cộng thêm đôi mắt đào hoa trêu phong ghẹo nguyệt. Tất cả kết hợp lại thành một dáng vẻ đơn thuần, vô hại và hấp dẫn người khác.

Dường như cậu chính là người mềm yếu và nhàm chán, dễ dàng tin tưởng người lạ.

"Lý Quan Ngọc".

Cố Chuyết Cưu gọi một tiếng bác sĩ Lý. Cậu nhìn chằm chằm xuống nền đất, ngón tay không tự giác siết lấy dây quấn túi đựng xác, có cảm giác muốn bày tỏ thiện ý nhưng lại không biết làm thế nào để tới gần. Chú cua ẩn sĩ đã lâu không giao tiếp với bên ngoài cuối cùng cũng tích đủ dũng khí, vươn cái càng non nớt chạm vào bờ cát vàng, vừa mở miệng là lỗ tai với khuôn mặt đã đỏ bừng, giống như được phủ lên một lớp má hồng.

Vẻ ngoài lạnh nhạt hoàn toàn bị đánh vỡ, lộ ra bên trong mềm mại và lúng túng.

Nhưng nếu lúc này có người nhìn qua cửa kính của khoang xe sẽ phát hiện, người ngại ngùng tới mức ăn nói lắp bắp lại đang dùng ánh mắt bình tĩnh đến gần như lạnh nhạt mà quan sát Lý Quan Ngọc.

"Bác sĩ Lý hiện đang làm ở đâu? Bình thường đều tan làm vào giờ này sao?".

"Tôi là bác sĩ điều trị của bệnh viện An Thuận".

"Bệnh viện An Thuận?".

"Nó nằm trong một cái ngõ nhỏ trên đường lớn của quận Lưu Tiên, là một bệnh viện khá lâu đời. Chắc chỉ có dân địa phương mới biết đến đó như thế nào".

Cố Chuyết Cưu không phải dân địa phương nên cũng chưa từng nghe tới bệnh viện An Thuận, nhưng cậu cũng thuận theo tán thưởng Lý Quan Ngọc còn trẻ mà đã có thể lên làm bác sĩ điều trị, đúng là thông minh quá đỗi. Giọng điệu hâm mộ, bộc lộ sự sùng bài với học thức:"Tôi không có khiếu học hành, thi vớt vào đại học, lót cái bằng xong cũng thất nghiệp, cuối cùng chỉ có thể về quê đốt xác....Bác sĩ Lý, anh giỏi thật đấy".

Hai người họ đứng giữa cửa xe, bên cạnh là đôi tình nhân trẻ.

Đằng trai thì tập trung để ý hai vị đạo sĩ, chỉ sợ lỡ mất thủ đoạn bảo mệnh nào đó.

Đằng nữ sau khi nghe thấy trong xe có quỷ thì vẫn luôn chú ý từng người trong xe, đặc biệt là Cố Chuyết Cưu và Lý Quan Ngọc có khí chất xuất chúng đứng cạnh.

Nghe hai người nói tới "bệnh viện An Thuận" với "đốt xác", Phạm Hiểu Thu từ hoảng sợ biến thành run bần bật. Còn người bạn trai ngốc nghếch của cô thì vẫn tưởng cô bị quỷ doạ sợ.

Phạm Hiểu Thu là y tá, cực kỳ quen thuộc với túi đựng xác. Cô nhìn cái túi sau lưng Cố Chuyết Cưu một hồi lâu mới xác định cậu thực sự đang cõng một cái xác.

Nửa đêm cõng xác chạy lên tàu điện ngầm, không phải sát nhân biến thái thì là gì?

Còn vị bác sĩ kia, ai tan làm rồi mà còn mặc áo blouse? Bệnh viện An Thuận trong ngõ nhỏ đã đóng cửa từ 3 năm trước, bác sĩ, y tá, bệnh nhân đều đã rời đi hết. Y tá trưởng của cô trước kia từng làm ở bệnh viện An Thuận, hễ nhắc tới nơi này là giữ miệng kín như bưng.

Vì sao người này lại nói hắn là bác sĩ của bệnh viện An Thuận?

Hắn là người hay quỷ?

Bạn trai:"Cục cưng đừng sợ, chỉ là người chết mà thôi, đừng sợ đừng sợ".

Hâm mộ anh bạn trai vô tri, Phạm Hiểu Thu bật khóc nức nở.

Lúc này, Mộ Giáng Sương đã kiểm tra xong, cho ra kết luận:"Gã không bị quỷ treo cổ giết chết, trên tàu còn có một con quỷ khác".

Mọi người vốn đang sợ hãi nghe vậy thì càng thêm sa sút. Người phụ nữ che miệng khóc thút thít, đôi tình nhân xám mặt, đám đàn em đi fixed gear nhịn không được lui về sau, vẻ mặt kinh hoảng, người đàn ông trung niên thì trực tiếp chửi ầm lên:"Ông đây đi tuyến tàu này suốt 6 năm, chưa từng nghe nói có quỷ. Vì sao lại đột nhiên xuất hiện tận hai con? Có phải do các người thả vào hay không? Tôi cũng từng lăn xả trong xã hội, tiếp xúc với một vài đạo sĩ chân chính, biết đám các người làm nghề xấu xa này mới thực sự kiếm ra tiền".

Hắn trừng mắt, hung tợn nhìn Mộ Giáng Sương và Nguyên Khinh Bạch:"Mấy người....mấy người nuôi quỷ đúng không?".

Lời này vừa nói ra, mọi người trong xe cũng trở nên cảnh giác, ánh mắt hoài nghi nhìn về phía hai người.

Thẳng ra mà nói, sự xuất hiện của hai người này cũng rất đột ngột.

Người đàn ông trung niên mới tỉnh rượu nên vừa nãy không nghe thấy hai người nói quỷ treo cổ trốn thoát trong quá trình cản điếu, nhưng bọn họ thì biết. Trường học chết mất mấy mạng người, vì sao lại lựa chọn hai người trẻ tuổi đến xử lý quỷ treo cổ? Vì sao tàu điện ngầm lại đột nhiên nhiều hơn một con quỷ? Vì sao trường học lại giấu giếm chuyện quỷ treo cổ giết người? Quỷ treo cổ trốn lên tàu điện ngầm là do thừa cơ chạy mất, hay là do hai đạo sĩ cố tình?

Hai vị đạo sĩ trước mặt còn quá trẻ, nam chỉ khoảng 25-26, nữ có khi còn chưa thành niên!

Có cái xác không đầu làm chứng, không ai nghi ngờ việc có quỷ, nhưng họ nghi ngờ động cơ của hai người này.

Người đàn ông trung niên:"Từ đầu đến giờ toàn là các ngươi nói cái này cái kia, ai biết có phải do hai người tự biên tự diễn hay không?".

Đôi tình nhân và người phụ nữ mặc váy công sở theo bản năng cảnh giác nhìn hai người, nhưng Đầu Xanh vẫn còn tính là lý trí:"Trước tiên, chứng minh hai người không liên quan đến việc quỷ giết người. Sau đó nói xem con quỷ thứ 2 là gì, chúng ta nên làm thế nào để sống sót?".

Mộ Giáng Sương bất đắc dĩ nói:"Nuôi quỷ hại người là điều tối kỵ của Đạo gia. Không chỉ bị Huyền môn xoá tên, đuổi giết, mà còn bị gỡ chứng nhận đạo sĩ. Mọi người có thể lên website chính thức của Đạo giáo để tra tên của tôi".

Đàn em đứng phía sau Đầu Xanh lập tức giơ di động lên, nói:"Tra được rồi!". Cậu ta nói tra được Mộ Giáng Sương là đạo sĩ, nhưng không tìm thấy tên của Nguyên Khinh Bạch.

Nguyên Khinh Bạch phiền muộn:"Tôi còn chưa thi đỗ....nhưng tôi có chứng nhận quy y".

Muốn lấy được chứng nhận đạo sĩ, trước phải quy y rồi truyền độ, sau mới là đạo sĩ. Ba cấp bậc, ba giấy chứng nhận.

Mộ Giáng Sương:"Trên website chính thức của Đạo giáo còn có các nhiệm vụ bắt quỷ, cản điếu, đoán mệnh, phong thuỷ,v.v... Nếu mọi người có hứng thú thì có thể tìm hiểu một chút, nhiệm vụ gì chúng tôi cũng nhận, giá cả có thể thương lượng". Còn nhấn mạnh nhất định phải chọn chỗ mà hắn chỉ định:"Đừng chọn những đạo sĩ không hiểu tập tục, phong tục, quái đàm ở bản địa, nếu không sẽ không tránh khỏi sai lầm. Chúng tôi thì khác. Sinh ra ở địa phương, quen thuộc địa hình và cấm kỵ, tìm chúng tôi tuyệt đối là ngon, bổ, rẻ!".

Kỳ thật là bởi vì danh tiếng của giáo phái dân gian không bằng những hệ phái lớn, rất khó được nhận các đơn lớn.

Đương nhiên thực lực của giáo phái dân gian cũng hơi kém một chút, dễ mắc phải những cái bẫy lớn như việc nhà trường giấu chuyện quỷ hại người này.

Nguyên Khinh Bạch:"Còn nữa, mọi người cho rằng nuôi quỷ dễ lắm sao? Nuôi quỷ còn khó hơn giết quỷ đấy!".

Nói ngắn gọn là bọn họ không có thực lực nuôi quỷ.

"Quay lại vấn đề chính". Mộ Giáng Sương nghiêm túc nói:"Xin phổ cập cho mọi người một kiến thức cơ bản. Lộ quỷ không có năng lực giết người, nhưng chúng có thể lợi dụng hoàn cảnh để sáng tạo điều kiện giết người. Ví dụ như nạn nhân đầu tiên của quỷ treo cổ có tiền sử bị bệnh tim, cho nên hắn bị quỷ treo cổ hù chết. Con người trong giây phút cuối cùng trước khi chết sẽ bùng nổ khát vọng sống mãnh liệt, đồng thời nảy sinh oán hận "vì sao tôi phải chết". Quỷ có thể hấp thu loại oán khí này để tăng thêm sức mạnh cho bản thân, đạt tới cực hạn là có thể thăng cấp. Quỷ sau khi thăng cấp sẽ có khả năng giết người, chúng sẽ tìm thế thân, bám vào người để giết người, sáng tạo quỷ vực. Quỷ vực chính là bản nâng cấp của 'lợi dụng hoàn cảnh để sáng tạo điều kiện giết người'".

Nguyên Khinh Bạch:"Còn nữa, về cơ bản, hành tung của quỷ đều sẽ giấu trong 'điều kiện giết người'".

Đầu Xanh phản ứng rất nhanh:"Mấu chốt là 'điều kiện giết người'?".

Mộ Giáng Sương:"Thông minh lắm. Chúng ta nhất định phải tìm được điều kiện giết người thì mới có thể an toàn. Lần theo điều kiện giết người để tìm được chỗ ẩn thân của nó, sau đó dùng thuật pháp của Đạo gia để đuổi nó về Quỷ Môn".

Đầu Xanh:"Không thể đánh chúng nó hồn bay phách tán luôn sao?".

Mộ Giáng Sương lắc đầu:"Quỷ không có thực thể, chúng nó chỉ có thể thông qua môi giới để đi lại trên nhân gian. Nên dù là cấp bậc cao hay thấp thì ma quỷ đều bị điều kiện giết người hạn chế. Nhưng cũng bởi thế mà chúng không thể bị tiêu diệt hoàn toàn, nhưng có thể xoá sạch cấp bậc của chúng rồi đưa vào Quỷ Môn. Quỷ mất đi năng lực sẽ bị chúng quỷ xâu xé, nên cũng có thể tính là đã bị giết chết. Quỷ Môn chính là Quỷ Môn Quan. Mỗi năm đều có những Quỷ Môn mới được phát hiện, số lượng không rõ. Mỗi cánh cửa sẽ tương ứng với địa ngục trong phong tục của Đạo giáo, bên trong giam giữ vô số hung thần lệ quỷ".

Một người trong đám đàn em giơ tay hỏi:"Khi Quỷ Môn mở ra thì lệ quỷ có chạy ra ngoài không?".

Mộ Giáng Sương:"Quỷ Môn chỉ có thể vào, không thể ra. Đến nay chưa từng có ai có thể an toàn mà thoát khỏi Quỷ môn, quỷ cũng không thể. Nguyên nhân là gì thì chưa biết".

Mỗi một Quỷ Môn đều có một con quỷ Tu La trấn giữ, đến điều này mà cũng không biết sao?

Cố Chuyết Cưu nhíu mày, Huyền môn đã suy thoái đến mức này rồi?

Phạm Hiểu Thu dằn lòng sợ hãi xuống hỏi:"Phải làm sao mới tìm được "điều kiện giết người"?".

Nguyên Khinh Bạch nhìn cô, khẽ nói:"Chỉ cần lệ quỷ ra tay, điều kiện sẽ xuất hiện xung quanh chúng ta. Ví dụ như quỷ treo cổ, nó biến toàn bộ nhà ga và cả khoang tàu thành quỷ vực rồi giấu điều kiện giết người vào đó. Có lệ quỷ lặng lẽ giết người chạm phải điều kiện tử vong, cũng có quỷ giấu diếm điều kiện tử vong rồi cố tình nhắc nhở để dụ dỗ người sống rơi vào bẫy rập".

"Nghĩa là sao?".

"Ví dụ như tàu điện ngầm cấm hút thuốc, cấm chạy nhảy trong sân ga hoặc trên khoang tàu.... Đương nhiên lệ quỷ sẽ cố ý khiến mọi người hiểu lầm, vì dụ như không hút thuốc, không chạy nhảy mới là điều kiện tử vong".

Mọi người nghe xong, cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.

"Quỷ treo cổ căn bản không hề nhắc nhở chúng ta. Không có manh mối, chúng ta làm sao có thể sống sót?".

Nguyên Khinh Bạch:"Nó đã nhắc nhở rồi".

Nhắc khi nào?

Mộ Giáng Sương:"Xin hãy tuân thủ 35 quy tắc đi xe của tàu điện ngầm số 5".

Phạm Hiểu Thu tuyệt vọng rên rỉ:"Quy tắc của tàu điện ngầm, ít cũng có tới trăm điều. Phải từ đó tìm ra 35 điều có vấn đề, sau đó tìm ra điều kiện giết người chân chính, chúng ta phải tìm kiểu gì? Thử từng cái một? Còn chẳng đủ mạng để thử ấy chứ!".

Mọi người lâm vào trầm mặc, hai người Mộ - Nguyên cũng rầu hết cả người.

Lúc này, Cố Chuyết Cưu lên tiếng nhắc nhở:"Là quy tắc "đi xe". Có tổng cộng 35 quy tắc được tính từ khi bước lên tàu điện ngầm, mọi người có thể lên mạng search".

Những người khác vội vàng lên mạng search, thật đúng là như vậy!

Đầu Xanh kích động nói:"Đầu của người chết bị kéo đứt, nhất định là đã phát động điều kiện giết người. Chúng ta cùng nhau nhớ lại xem hành động của gã khi nãy có gì lạ thường, từ đó loại trừ dần dần các quy tắc để tìm ra điều kiện tử vong thật sự!".

"Liệu có phải do gã quá ồn ào không? Tôi nhớ tàu điện ngầm cấm làm ồn trong khoang xe". Phạm Hiểu Thu nói.

Người đàn ông trung niên vừa mới làm ầm lên nhất thời ngậm chặt miệng, hai mắt láo liên, gương mặt hiện lên vẻ sợ hãi.

Đám đàn em nhìn nhau:"Nếu so về ầm ĩ thì chúng ta còn ồn hơn".

Bạn trai của Phạm Hiểu Thu:"Dao phay là dụng cụ bị cấm mang lên tàu, chỉ có gã làm trái với quy tắc này".

Ai hay đi tàu điện ngầm đều biết trên tàu cấm mang theo vật dụng sắc nhọn, cho nên không ai mang theo dao làm gì, trừ gã seller có ý định trả thù xã hội ra.

"Có khi là vậy". Đầu Xanh cảm thấy khả năng này rất lớn, vì thế nhìn về phía hai người Nguyên Khinh Bạch. Không ngờ một cậu nhóc trong đám đàn em lại lôi ra một con dao gấp tuỳ thân, cũng thuộc loại vật dụng bị cấm. "Xem ra điều kiện giết người không phải là mang theo vật dụng sắc nhọn".

Các quy tắc dần dần bị loại trừ, nhưng vẫn không tìm ra điều kiện khiến cho gã seller kia bị giết, mọi người không khỏi cảm thấy chán nản tuyệt vọng.

Người đàn ông trung niên phiền muộn nổi nóng:"Cmn rốt cuộc là gì? Có phải do ông mày xúi tham ô đâu, cũng chả phải ông bảo con quỷ kia thắt cổ chết, vì sao lại muốn hại ông mày?".

Lời này nói trúng suy nghĩ của mọi người, nhưng bọn họ không dám hùa theo, sợ bị con quỷ trong tàu điện ngầm ghi thù.

Cố Chuyết Cưu thở dài:"Thông thường, quỷ thế thân sẽ giết người bằng cách mà nó từng chết".

Lý Quan Ngọc:"Nghĩa là sao?".

Cố Chuyết Cưu:"Ví dụ như quỷ nước chết do đuối nước, vậy thì nó sẽ dìm chết thế thân. Mà quỷ treo cổ chết do treo cổ tự sát, vậy thì thế thân của nó phải chết do bị treo cổ".

"Đúng vậy. Trước mắt, người chết duy nhất lại không phải chết do treo cổ. Kéo đứt đầu và treo cổ là hai hình thức hoàn toàn khác nhau, cho nên chúng tôi nghi ngờ trong tàu điện ngầm có hai con quỷ". Mộ Giáng Sương hành lễ của Đạo gia, hỏi Cố Chuyết Cưu:"Các hạ phải chăng cũng là người đồng đạo?".

Cố Chuyết Cưu:"Gia đình tôi có mở một nhà tang lễ, tự học một ít thuật pháp Mao Sơn, không có pháp mạch, chỉ tính là dã đạo".

Đạo pháp phân chính thống và không chính thống, mấu chốt nằm ở pháp mạch, cũng chính là truyền thừa. Nửa đường xuất gia, không bái nhập Đạo môn, không có pháp mạch, bị gọi là dã đạo, không được Đạo pháp chính thống thừa nhận. Một là vì Huyền môn khinh thường, hai là vì đa phần đều là giả danh đi lừa đảo, mưu tài hại mệnh.

Sau khi Mộ Giáng Sương và Nguyên Khinh Bạch biết Cố Chuyết Cưu không thuộc phái chính thống của Đạo gia, tuy có thất vọng, nhưng không đến mức coi thường.

"Hiện tại chúng ta đã biết lai lịch của quỷ treo cổ, nhưng thứ ra tay đầu tiên lại là một con quỷ khác. Tôi nhớ trước khi tàu tiến vào đường hầm, có người nhắc nhở không được động đậy, người đó là đạo hữu sao?".

"Là tôi". Cố Chuyết Cưu gật đầu.

Nguyên Khinh Bạch tính tình nóng vội, nhanh chóng truy vấn:"Anh đã phát hiện ra điều gì?".

Cố Chuyết Cưu:"Tôi muốn biết quỷ treo cổ trốn vào tàu điện ngầm bằng cách nào".

Nguyên Khinh Bạch và Mộ Giáng Sương liếc mắt nhìn nhau, suy nghĩ một hồi rồi nói:"Nói cho anh biết cũng không sao. Đầu tiên, chúng tôi đến Cục Dân chính để xin phép thực hiện lễ mai táng cản điếu. Tầm khoảng 6h chiều có đi qua một ngã tư đường, chỗ đó xảy ra tai nạn giao thông khiến dòng người bị tắc nghẽn. Lúc đó tôi có cõng theo một con rối...Nghi lễ cản điếu yêu cầu phải có thế thân cho quỷ treo cổ, dây thừng được treo trên cổ của con rối. Đường lớn chen chúc chật như nêm cối, không biết ai đã đụng phải dây thừng nên bị bám vào người. Đợi đến khi chúng tôi phát hiện ra thì quỷ treo cổ đã liên tục mượn người qua đường để trốn lên tàu điện ngầm, hung tính khó thuần".

Lý Quan Ngọc hỏi:"Nói như vậy, nếu trên người ai có dây thừng thì người đó chính là người bị quỷ treo cổ bám vào?".

Cố Chuyết Cưu nhìn về phía Đầu Xanh:"Tôi nhớ trên đầu xe của cậu có buộc một cái dây thừng màu đỏ".

"!". Đám đàn em đứng sau Đầu Xanh lập tức rụt về phía sau, túm tụm đề phòng đại ca của bọn họ. "Nhắc mới nhớ, sửa đường thì đổi đường khác là được, xách xe đạp lên tàu điện ngầm vốn rất phiền phức, nhưng đại ca lại không hề do dự mà vọt vào.....Có vẻ như rất đáng để hoài nghi".

Đầu Xanh không thể nhịn được nữa:"Nếu như tôi bị quỷ ám thì chỉ cần tìm một đường núi hoang vu rồi giết hết các cậu là xong, việc gì phải mất công lên tàu điện ngầm?".

......Hình như nghe cũng có lý.

Đầu Xanh không bị quỷ ám, thế là do Cố Chuyết Cưu đã nói dối?

Nguyên Khinh Bạch kiểm tra xe của Đầu Xanh:"Không có chiếc dây thừng nào".

Phạm Hiểu Thu sán tới, chỉ Cố Chuyết Cưu rồi run rẩy nói:"Trên lưng cậu ta là túi đựng xác cùng loại với bệnh viện chúng tôi.....Cậu ta đang cõng một cái xác!".

Tên Cố Chuyết Cưu này còn đáng nghi hơn.

Mọi người nhanh chóng né ra xa, đến Lý Quan Ngọc cũng theo bản năng lùi về sau hai bước.

Cố Chuyết Cưu liếc mắt nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

Mộ Giáng Sương và Nguyên Khinh Bạch nắm bùa chú trong tay, dàn trận sẵn sàng đón địch:"Rốt cuộc cậu là ai? Mau thả thi thể xuống, mở túi ra, ném tất cả dây thừng ra đây!".

Cố Chuyết Cưu không có khả năng buông tay khách hàng của mình, cậu giơ hai tay chứng minh mình vô tội:"Tôi vừa mới rời khỏi Cục Cảnh sát, được người ta uỷ thác cõng xác về quê. Đang đi trên đường thì gặp phải bọn họ, cảm thấy tạo hình của dây thừng trên đầu xe rất bắt mắt nên mới để ý nhiều hơn".

Nguyên Khinh Bạch nghi ngờ:"Anh nhìn dây thừng mà không phát hiện điều gì đáng ngờ sao?".

Mộ Giáng Sương không nhịn được lải nhải:"Cậu ta xuất thân từ dã đạo, không có pháp khí giúp đỡ thì làm sao có thể phát hiện ra? Quỷ am hiểu nguỵ trang, đến hai ta cầm pháp khí trong tay mà còn bị lừa, không thăm dò được thực lực sâu cạn của quỷ!".

Nguyên Khinh Bạch:"Anh đừng có suốt ngày phản bác em nữa!".

Mộ Giáng Sương "hừ" một tiếng:"Thuật pháp không tinh còn không cho người ta nói!".

Cố Chuyết Cưu:"...". Dựa vào học nghệ không tinh của hai vị đạo sĩ này, thực sự có thể giải quyết được hai con quỷ sao?

"Lúc ấy quỷ treo cổ bám vào người ai đó, quỷ khí bị nhân khí che lấp nên tôi không phát hiện được".

Cái gọi là quỷ khí dày đặc, là khi quỷ xuất hiện, nhiệt độ giảm mạnh, gió lạnh từng cơn, động vật nổi nóng, từng ngọn cây nhành cỏ đều tạo cảm giác nguy hiểm. Đạo gia bắt quỷ là dựa vào sự thay đổi của hoàn cảnh, hoặc là dựa vào pháp khí của Đạo gia để tìm ra quỷ, ví dụ như la bàn.

Đáng tiếc, cho dù là pháp khí cao thâm nhất cũng khó lòng chỉ ra chính xác chỗ ẩn thân của quỷ.

Một khi bị quỷ bám vào người, nhân khí sẽ che lấp quỷ khí, không thể phát hiện ra trong thời gian ngắn. Nhưng nếu bị bám một thời gian dài, nhân khí tiêu tán, quỷ khí lộ ra, lúc ấy quỷ mới có thể bị la bàn phát hiện.

Đây là lý do mà quỷ thế thân phải không ngừng tìm kiếm vật thay thế mới, vì người không còn sinh khí thì sẽ chết.

Nguyên Khinh Bạch nói nhỏ:"Có tin được không?".

"Nửa tin nửa ngờ". Mộ Giáng Sương:"Đây cũng là lần đầu tiên anh xử lý quỷ thế thân một mình. Nếu không phải vì nhà trường giấu diếm thì đã không đến lượt hai ta nhận đơn hàng này".

Nguyên Khinh Bạch tan nát cõi lòng:"Trả 20 nghìn mà đòi giải quyết đơn hàng 200 nghìn, em bị người ta coi rẻ rồi, buồn quá biết làm sao?".

"Biết mình biết ta chứ sao". Mộ Giáng Sương không chút lưu tình đâm chọc. "Trước mắt phải sống sót cái đã, đòi nợ tính sau".

Cố Chuyết Cưu nghe thấy "200 nghìn" thì tim đập nhanh, đột nhiên cũng muốn gia nhập với bọn họ.

Nhưng không chờ cậu mở miệng thì nghe thấy Đầu Xanh run lẩy bẩy nói:"Tôi biết ai là người đã đưa dây thừng cho tôi".

Mọi người quay lại nhìn Đầu Xanh, chỉ thấy cậu ta giơ tay chỉ một người trong đám đàn em:"Là cậu ấy cho tôi! Nói là nhặt được ở ven đường, còn quấn nó lên đầu xe tôi nữa!".

Nữ sinh mặc áo bóng chày màu xanh lá trừng mắt, liên tục xua tay:"Không phải tôi! Tôi không bị quỷ bám!".

Nhưng đồng bạn của cô đã sớm né xa ba thước, ôm nhau run rẩy.

Nguyên Khinh Bạch và Mộ Giáng Sương phối hợp ăn ý, một trước một sau chặn đường nữ sinh, nhanh nhẹn đập bùa chú lên trán cô, kết quả là không có chuyện gì xảy ra.

Nữ sinh vẫn đứng bất động, cẩn thận hỏi lại:"Đã bắt được quỷ chưa?".

Nguyên Khinh Bạch:"Không phải em ấy".

Mộ Giáng Sương:"Có lẽ khi lên tàu nó đã đổi sang một người khác rồi, mấy cậu có nhớ em ấy đã tiếp xúc với những ai trên tàu không?".

Đầu Xanh tái mặt nói:"Cậu ấy tiếp xúc với tất cả mọi người...."

Nói cách khác, ai cũng có thể là quỷ treo cổ.

Mọi người hoang mang lo lắng, cảm thấy mỗi một người bên cạnh mình đều có khả năng là quỷ.

Cố Chuyết Cưu đang cúi đầu xem điện thoại di động, nghe thấy vậy bèn nói:"Đồ nhặt ở ven đường mà cậu cũng dám nhận?".

Đầu Xanh uất ức:"Tôi đang theo đuổi cậu ấy mà".

Cho nên mới để ý mọi lúc mọi nơi, dám chắc chắn nữ sinh đã tiếp xúc với tất cả mọi người trên tàu.

Đúng vào lúc này, loa thông báo vang lên, vẫn là giọng nam cứng đờ lạnh lẽo, không có ý tốt:"Tàu điện ngầm sắp tiến vào đường hầm, xin hành khách tuân thủ các quy tắc an toàn".

"So với con quỷ treo cổ, chúng ta nên để ý con quỷ kéo đầu hơn". Cố Chuyết Cưu giương mắt nói:"Tàu điện ngầm tiến vào đường hầm không có quy tắc an toàn nào cả. Chúng ta bị nhốt trong xe chẳng khác gì cá trong chậu, bị hại chỉ là vấn đề thời gian. Thật ra quỷ treo cổ không nhất thiết phải nhắc nhở chúng ta về điều kiện giết người của nó. Sở dĩ nó làm như vậy là để chúng ta cẩn thận một con quỷ khác".

Đây là nguyên nhân chủ yếu khiến cậu chắc chắn rằng trên tàu còn một con quỷ nữa.

Phạm Hiểu Thu sửng sốt:"Quỷ treo cổ đang cứu chúng ta sao?".

Cố Chuyết Cưu:"Sư nhiều cháo ít, hai con quỷ trong cùng một quỷ vực, tất sẽ xảy ra tranh chấp. Quỷ treo cổ không dám trực diện đối đầu với con quỷ còn lại, nên chỉ có thể lén lút đảm bảo con mồi không bị sát hại".

Lý Quan Ngọc rất tự nhiên tiến lại gần:"Có phải cậu đã điều tra được gì không?".

Cố Chuyết Cưu cúi đầu không nói, dường như vẫn còn so đo chuyện hồi nãy Lý Quan Ngọc không tin tưởng cậu mà lùi về sau.

Lý Quan Ngọc ngại ngùng xin lỗi, lui về phía cửa xe. Hắn nhìn bóng tối đen kịt ngoài cửa sổ, đáy mắt hiện lên nét vô vị nhàm chán.

Không ai phát hiện ra sự giận hờn giữa hai người, chỉ có Phạm Hiểu Thu vẫn luôn chú ý tới bên này là cảm thấy bầu không khí có hơi kỳ lạ.

Mộ Giáng Sương hỏi về phát hiện của Cố Chuyết Cưu, lúc ấy cậu mới giơ điện thoại lên nói:"Tàu điện ngầm Lưu Tiên số 5 có một đoạn đường nổi tiếng là không sạch sẽ. Năm ấy, người ta đã đào ra một vài thứ ô uế khi đang đào đường xây tàu, một số công nhân đã phải bỏ mạng. Chuyện này được báo lên Bộ, tìm mấy cao nhân của Huyền môn đến xử lỷ. Nhưng quỷ trong đường hầm quá hung ác, đánh không lại, đuổi không đi, chỉ có thể trấn áp. Tàu điện ngầm bị cấm hoạt động sau 11h đêm, lịch kiểm tra đường tàu đổi sang ban ngày. Tuy bây giờ không thể tìm được tin tức liên quan ở trên mạng, nhưng thời điểm người công nhân đầu tiên thiệt mạng, các tin tức thần quái bay ngập trời, khi đó gia đình tôi đã thu thập được lượng tư liệu khá kỹ càng, gọi nó là----".

Theo lời cậu kể, đèn ở hai đầu xe lần lượt vụt tắt, ngoài tiếng ồn khi tàu chạy, trong bóng tối còn thấp thoáng có tiếng leng keng vang lên, giống như có ai đó đang cầm dùi đục và búa gõ vào vách đường hầm đen ngòm.

Nếu lỗ tai nhạy bén hơn thì còn có thể nghe thấy tiếng "cộc", "cộc" xem lẫn trong đó, giống như có thứ gì đó bị kéo lê qua khoang tàu.

Trước khi bóng tối hoàn toàn bao phủ tàu điện ngầm, Cố Chuyết Cưu đã kịp nói hết những gì cậu tìm thấy.

"Đường hầm ác linh".

"Không thấy dấu tích, không biết nguyên do, tước đoạt đầu lâu, tỉ lệ sống thấp hơn 10%. Đan xen giữa màu đỏ máu và đỏ thẫm, hồng y lệ quỷ cực kỳ hung tàn. Điều kiện sống sót là: im lặng".

Lời vừa dứt, ánh sáng phai mờ, bóng đêm bao phủ, nỗi kinh hoàng buông xuống.