Bác Sĩ Lục Chú Đứng Lại Đó!

Chương 62: Khinh Thường H++++




Môi cùng môi quyến luyến, hơi thở hỗn loạn phả lên trên gương mặt tôi hòa quyện cùng với hương rượu khiến tôi nhất thời mê muội mà chìm đắm trong nó, tư duy không còn rành mạch hay rõ ràng nữa

Chiếc hôn nồng nhiệt cứ vậy mà kết thúc, tôi khó khăn hít vào trong lòng vì thế mà bén lên ngọn lửa, giống như đang muốn được thứ gì đó lấp đầy. Cảm giác... càng ngày càng mãnh liệt hơn!

Đầu lưỡi mềm mại lại một lần nữa tìm đến môi tôi, sau đó lại chuyên nghiệp lách qua môi, theo hàm răng hé mở mà đi vào. Thân thể lại một lần nữa thích ứng với hành động của chú, chân bắt đầu mềm nhũn mà không còn sức lực, run rẩy như muốn quỵ xuống mặt đất. Tôi bất lực bám lấy bả vai chú mà miễn cưỡng đứng vững, dường như cảm nhận được sự yếu đuối dịu dàng của tôi, động tác của chú ngày càng mạnh mẽ hơn mamg theo vẻ thích thú. Hai tay chú túm lấy eo tôi mà mạnh mẽ đem vào lòng, như muốn cắn nuốt, như muốn đem tôi hòa làm một với thân thể chú

Sự đón nhận bắt đầu nhịp nhàng, tất cả hành động của tôi đều không khống chế được, dường như nó không nghe theo trí não mà hành động theo cảm tính nguyên thủy của một con người. Hô hấp của chú cũng bắt đầu rối loạn, ngày càng trở nên gấp gáp. Cơ thể cường tráng trong căn phòng tràn ngập mùi dục vọng bắt đầu run rẩy, bàn tay chú bắt đầu lần mò thăm dò cơ thể tôi.

Môi dời vị trí dần trượt xuống cằm, xuống cổ rồi đến xương quai xanh, nụ hôn cũng bắt đầu thay đổi hương vị

Bụng dưới bị thứ gì đó cọ sát khiến tôi vừa khó chịu lại vừa có cảm giác hưng phấn kì lạ, theo bản năng tôi đẩy chú ra xa, tâm trí cũng vì thế mà tỉnh táo hơn

Thấy tôi như vậy chú giật mình, trên môi mang theo nụ cười có ya tự giễu cợt, tôi không biết cái nụ cười giễu cợt ấy dành cho tôi hay chú tự dành cho chính bản thân mình hay bất cứ thứ gì khác

- Chú dám... dám làm bậy... tôi...tôi nhất định sẽ hận chú cả đời này!

Tôi hơi tức giận nhìn chú nói, tôi ghét chú là thật nhưng thích lại nhiều hơn là ghét. Lý do duy nhất khiến tôi cảm thấy tôi với chú xa cách có lẽ là chú... không mang laiu cho tôi cảm giác an toàn chăng? Hoặc do chú trước đây quá đào hoa nên tôi mới nghĩ vậy?

- Hận tôi? Vậy những người đàn ông khác làm chuyện này với em, em có hận chúng không? Hay chỉ với mình tôi em mới như vậy?

Chú nhìn chăm chăm vào mắt tôi hỏi, ánh mắt chú cũng hằn lên những tia máu đỏ lòm con mắt, chú bây giờ với dã thú có khác gì nhau đâu. Đều khiến người ta nhìn mà sợ hãi, khiến người ta vừa nhìn đã muốn tránh xa

- Với ai cũng được nhưng tuyệt đối không phải là chú. Bởi vì... tôi thực sự rất khinh thường chú, khinh thường con người của chú

Tôi nước mắt lưng tròng nhìn chú nói, đúng là tôi khinh thường thói đào hoa của chú, khinh thường cách chú chơi đùa với tình cảm của người khác càng khinh thường... nhưng những khinh thường ấy của chú nào có bằng tôi tự khinh thường bản thân mình quá dễ dãi? Khinh thường bản thân mình đã dễ dàng để tình cảm của mình cho người khác chơi đùa?

Lần đầu của tôi... không muốn mình phải hối hận, không muốn trao cho người không thích mình! Như vậy ngày mai khi chú tỉnh dậy, sẽ hối hận. Tôi sẽ càng đau khổ hơn nếu thấy cảnh ấy, cái cảnh người mình thích hối hận vì đã làm chuyện đó với mình!