Bác Sĩ Lục Chú Đứng Lại Đó!

Chương 37: Càng Ngày Càng Thích




- Này nhóc, sao chú chưa thấy nhóc nhắc về mẹ vậy?

Chú ngần ngại hỏi tôi, làm như từ trước tới giờ tôi hay kể về gia đình mình lắm hay sao ý? Nhưng mà...có người chịu nghe tôi huyên thuyên cũng tốt đó chứ!

- Mẹ tôi mất lúc tôi mới 1 tuổi, nghe ba nói sức khỏe của mẹ không được tốt nên mới.... dù sao thì trước giờ tôi chưa từng cảm thấy việc tôi không có mẹ sẽ rất cô đơn vì ba và mọi người trong gia đình rất yêu thương tôi hơn nữa mẹ tôi mất quá sớm vậy nên trong kí ức hình ảnh của m tôi rất mơ hồ

Tôi nhìn vào khoảng không nói, đúng là hình ảnh của mẹ rất mơ hồ đến nỗi tôi không nhớ được cả hình dáng của mẹ trông như thế nào

- Xin lỗi nhóc...!
Loading...


Chú nhìn tôi áy náy nói, haizz con người này sao xin lỗi cũng đáng yêu như thế kia chứ

- Không sao, chuyện này cũng đâu có quan trọng gì đâu. Tôi không để ý đâu

Tôi nhìn chú an ủi

- Nhưng mà.... lần sau nhóc đừng đi làm về muộn như vậy nữa nếu không sẽ rất nguy hiểm

Chú có vẻ hơi tức giận nhìn tôi nói, chú là đang lo lắng cho tôi hay sao?

- Được rồi được rồi chẳng phải chuyện đã qua rồi hay sao? Tôi cũng chẳng có thiệt hại gì hơn nữa tôi cũng biết võ

Tôi cười cười nhìn chú nói, thoáng qua vài giây tôi thấy chú sững sờ nhìn tôi sau đó ho khan vài tiếng nói

- Nhóc cười lên như vậy trông rất đẹp đó! Sau này nhớ cười nhiều một chút đừng có suốt ngày giữ khư khư bộ mặt giống đưa đám như vậy

Chú nhìn tôi cảm khái nói, người ta nói đó là mặt lạnh lùng chứ ai nói là mặt đưa đám giống chú? Con người này... vốn từ vựng rất phong phú đó nha!

- Được rồi, thuốc cũng đã bôi rồi, hơn nữa cũng muộn rồi tôi muốn nghỉ ngơi sớm sáng mai còn có tiết nữa. Chú về phòng chú đi, hôm sau nhớ bôi thuốc là được

Tôi vừa nói vừa đẩy chú ra khỏi cửa, nêua muộn hơn chút nữa chắc chắn chú sẽ phát hiện ra tôi đang ngượng mất. Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên tôi vì một lời khen mà ngượng ngùng như vậy

Qua ngày mai nữa là phải tới chỗ gia gia tạ lỗi rồi, nghĩ đến thôi đã sợ phát khiếp hơn nữa ngày mai còn phải đi tạ lỗi một mình..... sao cảm giác nhà là nhà của mình nhưng lại đang đi vào miệng cọp nhỉ? Chắc chắn ông ngoại sẽ đánh chết tôi mất thôi...hay là ngày mai gọi trước cho bác cả và anh họ để có người về cứu nguy nhỉ?

Đột nhiên tôi chợt nhớ ra điện thoại của mình đã bị ném vỡ, ngàu mai phải đi mua chiếc khác nếu không khi anh và ba gọi lại lo lắng rồi cằn nhằn tôi cho mà xem

Nhắc đến điện thoại mới chợt nhận ra hình như lúc đó tôi cầm điện thoại lên không có gọi cho ai hết, căn bản chỉ muốn hù dọa chúng một chút thôi nhưng sao chú lại xuất hiện đúng lúc như vậy kia chứ? Hay là chú chỉ tình cờ đi ngang qua đúng lúc bắt gặp tôi đang bị người khác ức hiếp nên mới ra tay tương trợ cuối cùng thành ra bản thân mình chính là người bị hại?

Cũng không đúng nha, dù có suy nghĩ như thế nào đi chăng nữa tôi cũng không thể tự thuyết phục bản thân tin vào chuyện chú tự dưng xuất hiện như vậy nhưng cũng không còn giả thuyết nào có lý hơn cái này. Tại sao tôi cứ cảm thấy có gì đó không đúng ở đây vậy nhỉ? Mà nghĩ mãi lại không ra