Bác Sĩ Lục Chú Đứng Lại Đó!

Chương 15: Kí Ức Đó Có Lẽ Nên Quên Đi Thôi !!!




- Đồ ngốc, không phải là cậu đang khóc đó chứ? Cậu là Dương Kiều Linh mà tớ quen, là một người cực kì mạnh mẽ, từ nhỏ đến lớn đều là nữ vương trong lòng mọi người vậy nên cậu tuyệt đối không được yếu đuối càng không được khóc vì đàn ông không xứng đáng với mình, cậu... chỉ nên khóc vì người xứng đáng với mình mà thôi! Xin lỗi vì đã không thực hiện được lời hứa với cậu, nhưng khoảng thời gian 16 năm này được quen biết cậu, được yêu thương bảo vệ cậu đã là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời tớ rồi. Linh này, cậu còn nhớ cậu đã hứa với tớ cho dù say này có như thế nào cậu cũng sẽ không khóc không? Coi như là thực hiện tâm nguyện cuối cùng của tớ nhé, sau này nhất định phải mạnh mẽ. Nhất định.... phải mạnh mẽ lên! Nhưng viedeo này tớ đã lén quay chúng sau này mỗi lần nhớ đều có thể mở ra xem coi như là kỉ niệm giữa những người bạn với nhau! Thật ra người tớ lo lắng nhất chính là cậu, tớ sợ sau khi tớ đi rồi đồ ngốc nhà cậu lại hành hạ bản thân nhưng mà cậu hãy nhớ lấy tớ không rời xa cậu, tớ chỉ là thay cậu chăm sóc mẹ cậu mà thôi, tớ và cô luôn ở cạnh cậu, luôn luôn dõi theo cậu. Vậy nên cậu phải sống thật tốt, sống thật hạnh phúc thì tớ mới có thể yên tâm. Tạm biệt Dương Kiều Linh!!

Nước mắt tôi rơi ngày càng nhiều, tên ngố ấy.... chết tiệt... cậu đúng là đồ tồi, nhưng mà.... chỉ sau hôm nay thôi, dut nhất chỉ hôm nay thôi tôi muốn bàn thân mình khóc cho đã, sau đó quên đi chuyện đau lòng của quá khứ và sống thật tốt, có thể sống vì tương lại cũng có thể sống vì lời hứa.

Nhưng cảm giác này thật không dễ chịu chút nào, giống hệt cảm giác 4 năm trước..hóa ra cảm giác muốn quên một người sâu đậm với mình lại khó đến thế. Cậu đã ở bên tôi từ nhỏ đến lớn, mặc cho tôi ra sức ức hiếp bắt bạt cậu, thì cậu cũng không trách mắng ngược lại còn làm mọi thứ để tôi vui vẻ.... vô hình chung cậu ấy đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi...

- Linh... mày sao vậy? Có nghe thấy tao nói gì không?

Một giọng nói lôi tôi dậy từ cơn ác mộng, hóa ra tôi đã khóc đến thiếp đi, bản thân vẫn còn ngồi dưới sàn đoạn video vẫn được phát đi phát lại. Trước mặt tôi bây giờ là Khả Hân, cô bạn thân từ nhỏ của tôi và Huy theo sau Hân là chú.....!!! Gương mặt chú hiện rõ vẻ lo lắng... chú.... đang lo lắng cho tôi sao?

- Hân!!

Tôi lười biếng liếc mắt nhìn nó mở miệng nói

- Mày vẫn nhận ra tao sao? Con điên này sao mày lại ở đây mà hành hạ bản thân như thế này cơ chứ? Tao biết ngay sẽ không có chuyện mày dễ dàng quên đi quá khứ như vậy mà! Con bé này.... sao mày lại khổ thế cơ chứ? Ông trời đúng là không công bằng với mày mà

Hân nói rồi ôm lấy tôi khóc, chú vẫn đứng yên bất động

- Linh, mày nghe tao nói, bây giờ mày vẫn còn có tao, tao sẽ không bỏ rơi mày, mọi người cũng không ai bỏ rơi mày vậy nên... mày quên nó đi có được không? Mày cứ tự giày vì bản thân như này tao sợ lắm, ba và các anh mày cũng không yên tâm. Mày muốn để họ phải lo lắng hay sao? Huy đã chết được 4 năm rồi... đừng như vậy nữa

Khả Hân dùng hết sức lực lay tôi, đúng... cậu đã chết được 4 năm rồi, đã không ở bên tôi 4 năm rồi.

- Mày làm ơn nói gì đi có được không? Nếu không thì mày khóc đi, khóc rồi sẽ không buồn nữa!

Khả Hân vẫn chưa từ bỏ ý định lại tiếp tục nói

- Không được khóc, tao đã hứa với cậu ấy nhất định phải mạnh mẽ, nhất định không được khóc

Tôi ngẩng đầu nhìn lên màn hình, hình chiếu của Huy vẫn còn, vẫn còn nở nụ cười rất đẹp kia

Ta thực sự không muốn con gái ta phải tiếp tục chịu khổ vậy nên ta sẽ nhanh giúp con gái ta hiểu ra vấn đề sau đó tiến tới cuộc sống mới =))))