Bác Sĩ Lục Chú Đứng Lại Đó!

Chương 14: Có Phải Hay Không Tôi Là Người Quá Lưu Luyến Quá Khứ?




Cả ngày hôm ấy tôi ngồi lì trong phòng, USB ngày ấy cậu đưa cho tôi vẫn chưa có cơ hội mở ra xem, có thể là do tôi sợ bản thân sẽ biết được điều gì đó hay sợ một khi xem rồi lại không ngừng nhớ đến cậu

- Này Kiều Linh, có phải cậu lại lén lút trang cho tớ lúc tớ đang ngủ đúng không?

Là cậu ấy, giọng nói trầm ấm quen thuộc lại một lần nữa vang lên, là gương mặt mà bao đêm tôi nằm mơ thấy.... người bạn cùng tôi lớn lên từ nhỏ, người mà tôi dành tình yêu đẹp nhất của đời đã mãi bỏ tôi mà đi

- A...aa.. không phải không phải mình. Haha nhưng mà Huy à, cậu trang điểm lên thật sự rất xinh đẹp đs nha!! Haha

Là ai đây? Dương Kiều Linh của ngày xưa đây ư? Vui vẻ hồn nhiên biết bao!!

- Linh, cậu đồng ý làm bạn gái tớ nha!

- A.... xin lỗi, thời gian này mình muốn tập trung ôn thi!

Cậu ấy đã lén đặt máy quay sao? Tên ngốc này!!

- Linh, thi cũng thi xong rồi cậu...
Loading...


- Xin lỗi, chúng ta ở bên cạnh nhau từ nhỏ đến lớn.. tớ chỉ coi cậu như người anh trai, tớ nghĩ chúng ta chỉ nên làm bạn

- Cậu thích Phong à?

- Hả.... ơ.. không .. không có... à ừm!!

- Nể tình chúng ta là bạn bè lâu năm nên tớ quyết định sẽ giúp cậu

- Nhưng chuyện đó... cậu...

- Yên tâm đi, chỉ cần cậu vui vẻ là tớ cũng vui vẻ !!

Cậu cười xoa đầu tôi, haha... tôi tự hỏi sao trên đời lại có người ngốc nghếch như cậu cơ chứ?

- Linh, cậu sao vậy? Sao lại khóc??

Lúc ấy tôi ngồi bệt xuống trước cửa nhà mà ôm mặt khóc, cậu lại gần an ủi cuối cùng bỏ đi sau đó trở về với gương mặt tím bầm, sau đó cười nói

- Xả giận được cho cậu là tớ vui rồi!!

- Này Linh xe của cậu hỏng rồi sao? Tự nhiên lại thích đạp xe đến trường làm gì vậy? Ngã có đau không?

- Á.. cậu thử ngã xem có đau không?

- Được rồi, tên ngốc nhà cậu tớ thấy vẫn nên ngoan ngoãn để ba đưa đi học thì hơn. Cậu lúc nào cũng khiến tớ phải lo lắng. Lên đây tớ cõng về

- Này.... đi xa như vậy cậu không mỏi chân sao?

- Cậu lo mà nghĩ ra lý do gì để xíu về không bị ba và hai ông anh của cậu mắng đi tiểu công chúa của tôi ạ!!

- A.. đúng nhỉ? Kiểu gì họ cũng không cho tớ tự đi xe đến trường cho mà xem

- Còn đau không?

- Hết rồi! Cảm ơn cậu nha Huy!!

- Này cô gái ngốc, cậu có đồng ý sau này để tớ chăm sóc cậu không?

- Thấy cậu có lòng như vậy tớ miễn cưỡng đồng ý!

- Này sao cậu bệnh mà không nói cho tớ biết? Bác sĩ nói có bị làm sao không?

- Không nặng, nghỉ ngơi cài ngày là khỏe. Thật ra thấy cậu là tớ khỏe luôn rồi

- Cậu.... cậu...nói sẽ mau khỏe mà sao càng ngày càng nặng vậy? Cậu phải mau khỏe sau đó đưa tớ đi chơi nữa chứ?

- Được... tớ sẽ mau khỏe thôi!

-Cậu hứa rồi đó ....

- Đồ ngốc, cậu đừng khóc. Hứa với tớ sau này dù thế nào cũng không được khóc

- Được rồi được rồi, sau này tớ sẽ không khóc nữa

- Lâu rồi tớ chưa thấy cậu cười, cậu cười cho tớ xem có được không?

- Như vậy được chưa?

- Hơi xấu nhưng miễn cưỡng chấp nhận được! Tớ thích nhất là mỗi lúc cậu cười, vì mỗi khi cậu cười sẽ mang lại niềm vui cho người khác, giống như là thiên sứ vậy!!

- Vậy mau khỏe lại sau này tớ sẽ cười thật nhiều cho cậu xem. Cười đến khi nào cậu thấy chán thì thôi

- Được!!