Ẩn Trung

Ẩn Trung - Chương 43





Buổi sáng tranh tài biện luận cuối cùng cũng đến, mí mắt Đường Chung chợt nhảy liên tục.


Cô Đới cũng đến rất sớm, kéo Doãn Kham ra biện luận thử một lần, nói với anh: “Cứ phát huy như bình thường là được rồi, đừng căng thẳng quá.”


“Vâng.” Doãn Kham đáp lại, chỉ vào Đường Chung đang đứng cạnh cửa sổ ngó nghiêng, “Phiền cô trông cậu ấy giúp em.”


Chín giờ sáng, cuộc thi bắt đầu.


Cuộc tranh luận kéo dài bao nhiêu lâu, Đường Chung ngồi ngẩn ra bấy nhiêu lâu. Ngoại trừ đến lượt Doãn Kham lên sân, cậu tập trung chú ý được chừng mười phút, thời gian còn lại ánh mắt đều mất tiêu cự, theo bản năng duy trì tư thế ngồi thẳng lưng.


Cô Đới không để ý lắm tới lời bàn giao “trông nom” của Doãn Kham, thấy Đường Chung khác thường còn tưởng cậu đang căng thẳng thay Doãn Kham, giữa lúc nghỉ ngơi còn ra ngoài mua ly cafe nóng đưa cho cậu: “Ban nãy bạn Doãn Kham phát huy tốt lắm, tốc độ nói lẫn tâm lý đều có thể nói là hoàn mỹ, cô thấy ban chấm điểm cũng rất hài lòng, giật được giải là chuyện sớm muộn thôi.”


Đường Chung kinh ngạc, biết là cô đang hiểu nhầm ý mình thì cũng không giải thích, cong môi cười: “Vâng, anh ấy giỏi như vậy, nhất định có thể giật giải.”


Dựa theo quy định của buổi thi đấu, Doãn Kham ở phía sau sân khấu vẫn phải đợi soát điểm xong mới bắt đầu tuyên bố kết quả.


Bởi vì chuẩn bị đầy đủ trước khi đi thi, lên sân cũng phát huy rất tốt, cho nên anh giật giải nhất đúng như cô Đới đã đoán.


Trong tiếng vỗ tay dưới đài, Doãn Kham đưa giấy chứng nhận còn chưa khô vết mực cho cô Đới cầm, tay vừa muốn cởi áo khoác đã bị Đường Chung ngăn lại.


“Chưa bao giờ thấy anh mặc như vậy cả.” Đường Chung chỉnh lại vết nhăn trên áo cho anh, “Mặc thêm một lát nữa đi.”


Doãn Kham lập tức thả tay xuống không cởi nữa.


Tan cuộc thì đã đến giờ cơm trưa, cô Đới vốn định đưa hai học sinh kia đi ăn cơm, đột nhiên lại nhận được cuộc điện thoại bảo có việc gấp phải đi, dẫn bọn họ đến phố mua sắm gần đó, nói ở đó có rất nhiều quán ăn, để hai người chọn chỗ, bữa này cô trả.


Chở cô giáo đến ven đường, mở cửa sau của xe taxi ra, cô Đới còn quay lại nói: “Ăn xong cũng đừng về vội, hiếm khi thấy thời tiết hợp để đi dạo, phố kia có rất nhiều nơi cho đám thanh niên các em đi chơi.”


Hai người đều đang ăn nên không nói gì, đi dọc trên con phố tấp nập, chọn bừa một cửa tiệm lớn.


Nhìn thấy kiểu trang trí cổ xưa độc đáo bên trong, Doãn Kham mới biết đây là một trong những chuỗi cửa hàng tên “Dai Pai Dong(1) thành phố N”, trên thực đơn cũng toàn những món ngon ở thành phố N.


Đường Chung gọi cho Doãn Kham một phần miến chưng tiết vịt nấu trong nồi đất, nói muốn thay đổi cái nhìn của anh về món này, lúc bưng đồ lên Doãn Kham có nếm thử một đũa, tuy rằng đậm vị hơn trước cửa trường học nhiều, nhưng còn chưa đạt tới hai chữ “mỹ vị”, anh vẫn không thể quen nổi khẩu vị nơi này.


Còn có món củ sen nhồi nếp, đầu năm nay lúc sinh nhật, Đường Chung đã từng làm món kia để đãi anh.


“Cái này ngon hơn hay em nấu ngon hơn?” Đường Chung hỏi.


Đối mặt với câu hỏi hóc búa này, Doãn Kham suy nghĩ một lát: “Cái này ngon, em nấu còn ngon hơn.”


Dường như Đường Chung rất hài lòng với đáp án này, cầm đũa lên gắp một miếng vịt nướng vừa bưng lên, “Vậy vịt nướng này có giống vịt nướng ở thủ đô không?”


Doãn Kham: “Đến lúc đó thử rồi sẽ biết.”


Nụ cười trên khóe môi chợt cứng lại, Đường Chung mở lớn mắt, đưa miếng vịt nướng đến bên miệng cắn vào: “Em đoán là không khác lắm.”


Ăn cơm xong, hai người đi tản bộ sau bữa ăn.


Bận rộn hơn nửa học kỳ, hiếm khi rảnh rỗi đi dạo phố, vốn định đi xem phim, kết quả thấy cuối tuần nhiều người, rạp nào cũng chật kín chỗ, hai người không mua được vé nên đành ra khỏi rạp chiếu phim, Doãn Kham thấy bảng hiệu phía trước, hỏi Đường Chung: “Chơi board game không?”


“Board game là gì?”


“Là một nhóm người đứng quanh bàn chơi game, cứ đến giờ thì tính tiền.”


“Đánh bài hả, còn thu tiền nữa?” Đường Chung líu lưỡi, “Để em về kiếm cái bàn gọi mọi người qua chơi nhé.”


Doãn Kham giải thích: “Còn có trò khác nữa.”


Đường Chung cũng không tò mò còn trò nào nữa, giật nhẹ ống tay áo Doãn Kham: “Chúng ta cứ đi dạo như vậy là được rồi.”


Cậu không hề quan tâm có trò chơi nào mới, cậu chỉ muốn được ở cùng Doãn Kham.


Con phố bọn họ đang đi là khu phố mua sắm chuyên để ăn nhậu chơi bời phóng túng bậc nhất, chủ yếu là cung cấp dịch vụ mua sắm.


Cũng không khác mấy so với sông Long Tàng, ngoại trừ mấy cửa hàng treo biển hành nghề ra thì còn có rất nhiều cửa hàng nhỏ mở cửa chỉ để kiếm chác chút tiền đút túi.


Đường Chung thích nhất là đi dạo mấy cửa hàng nhỏ này, thấy mấy món đồ chơi nhỏ làm thủ công thì không cất bước nổi, đặc biệt là gương, hận không thể cầm từng cái lên nhìn.




“Anh thấy cái gương này soi có rõ không?” Đường Chung mở một chiếc gương nhỏ ra cho Doãn Kham nhìn.


Doãn Kham không thích soi gương, ánh mắt chỉ lướt thoáng qua: “Ừ, rõ.”


Đường Chung bĩu môi: “Qua loa quá đi, rõ ràng cái này không khác gì cái vừa nãy.”


Phần lớn mấy người bán hàng đều không thích khách xem mà không mua như Đường Chung, giảm giá cho cậu cậu cũng không cần, lý do là trong nhà có ba cái gương đang chờ được dùng.


Chờ đến khi Đường Chung quay đầu đến sạp tiếp theo, Doãn Kham liền mua mặt gương mà cậu cầm ngắm lâu nhất, trên đó vẽ hình một con Cinnamoroll màu trắng, rất giống con cậu vẽ trên vở ghi.


Có lẽ sợ bị trách là xài tiền hoang phí nên Doãn Kham trả tiền xong thì lén lút nhét ngay vào túi, ngay trong khoang kép của ví tiền để Đường Chung không nhìn thấy, thầm nghĩ tìm được cơ hội thích hợp rồi đưa.


Nhưng mà lúc này Đường Chung không để ý, lực chú ý của cậu đã bị tiệm trang sức bên cạnh hấp dẫn.


Sạp hàng không có bảng hiệu, bên cạnh có một tấm bảng dán dòng “Toàn bộ là bạc 925(3)”, khiến Doãn Kham nhớ tới quán cơm nhỏ có dòng “Bên trong có điều hòa” gần trường.


Điểm khác biệt là quán này có bán nhẫn, từng chiếc nhẫn bạc kiểu dáng to nhỏ khác nhau, có cái mộc mạc đơn giản, có cái tạo hình hổ báo, mà phần lớn đều hấp dẫn mấy đôi yêu nhau dừng chân ghé vào.


Đường Chung chen trong đám người, cúi đầu nhìn thoáng qua một lần, sau đó vẫy tay với Doãn Kham: “Tới đây xem đi, đẹp quá.”


Cậu chọn cho Doãn Kham một kiểu nhẫn khá khiêm tốn, độ rộng vừa khít, trên đó có không ít đường nét hoa văn. Đường Chung kéo tay Doãn Kham, đẩy nhẫn dọc theo ngón tay đeo vào cho anh, mắt nhìn của cậu rất chuẩn, chọn cái vừa khớp.


“Như thế nào, có đẹp không?”


Doãn Kham không hứng thú lắm mà nhìn: “Của em đâu?”


Đường Chung lại lẩn vào đám người, tìm được thêm một chiếc nhẫn đôi, đeo vào hơi lỏng, ông chủ bảo loại này đã hết cỡ nhỏ hơn rồi.


“Đáng tiếc quá.” Đường Chung phải đeo vào ngón giữa mới gọi là vừa, “Ở đây chỉ có cỡ nhẫn vừa với anh.”


Người trong sạp chen chúc nhau, Doãn Kham vòng tay qua người Đường Chung vươn về phía trước, bốn ngón len qua khe hở nắm chặt mu bàn tay cậu, sau đó giơ lên, hai đầu ngón tay đeo nhẫn dưới nắm lấy nhau soi dưới ánh nắng, màu trắng bạc cũng chịu ảnh hưởng mà lóe lên.


“Trên đó có sao.” Doãn Kham ghé vào tai cậu nói, “Với em thì càng hợp hơn.”


Người trả tiền mua nhẫn là Đường Chung.


“Hai cái mà có hai mươi đồng, rẻ quá.” Trên đường trở về, Đường Chung còn nhắc lại, “Anh cứ mang chơi là được rồi, đừng xem là chuyện gì to tát, chờ đến lúc có tiền em sẽ mua nhẫn bạch kim cho anh.”


“Anh mua.” Doãn Kham nói.


“Không được, để em mua.”


“Ai mua mà chẳng giống nhau?”


“Không giống.” Đường Chung cứ khăng khăng, “Em đã nghĩ kỹ rồi, không cho anh cướp phần của em.”


Ngoài mặt Doãn Kham không tranh cãi với cậu nữa, nghĩ thầm đến lúc đó anh mua rồi, em có thể không đeo được sao?


Có lẽ là do lòng tự trọng của alpha bị chọc thủng, cho nên Doãn Kham cảm thấy đáng lẽ chiếc nhẫn này phải do anh chuẩn bị, để anh trịnh trọng đeo lên cho omega của mình.


Chuyện cả đời há có thể đem ra làm trò đùa.


Hiển nhiên suy nghĩ của Đường Chung rất khác anh, cậu chịu không nổi mà vội vã mua nhẫn đeo lên cho Doãn Kham, tựa như muốn dùng chiếc nhẫn nho nhỏ này trói Doãn Kham lại bên mình, để cho anh vĩnh viễn ở bên cạnh cậu.


Nhân lúc ngồi xe bus đi về vào tầm chiều, Doãn Kham dựa vào vai Đường Chung ngủ gà ngủ gật như mọi khi.


Đường Chung cẩn thận đỡ lấy bàn tay đặt trên đùi của anh, tỉ mỉ nhìn từng đầu ngón tay của anh.


Ngón tay Doãn Kham thon dài mạnh mẽ, từng khớp xương ngón tay nhô lên dưới lớp da, kể cả mấy mạch máu màu xanh lục. Dọc theo đường chỉ trong lòng bàn tay, chạm tới đầu ngón tay mềm mại, Đường Chung bỗng nhiên thở dài một hơi.


Một đôi tay đã quen sống trong nhung lụa đeo một chiếc nhẫn rẻ bèo không xứng với nó.


Sao cần phải ở trên trời, không nên ở đây.


Trước chiều ngày tết, một năm lại kết thúc, khối mười hai trường trung học số Mười Lăm tổ chức họp phụ huynh thường niên.


Lúc này cách khoảng thời gian thi đại học còn sáu tháng, mục đích của cuộc họp phụ huynh lần này không phải để báo cáo thành tích học sinh hay để thể hiện gì, mà là để động viên phụ huynh phối hợp với thầy cô, chăm sóc cải thiện từng bữa ăn sinh hoạt cùng trạng thái tâm lý của thí sinh.


Cho nên không có học sinh nào thấp thỏm bất an vì buổi họp phụ huynh này, trái lại vì được tan học sớm mà có lý do đi chơi, tiết thứ hai buổi chiều, phòng học cho khối mười hai trống không, từng chồng sách thật cao trên bàn cũng bị dọn sạch.


Đường Chung lại không vội đi, bắt đầu từ sau mùa đông bà nội cậu đã trở bệnh, cậu vốn định xin thầy Tôn cho nghỉ một ngày, nhưng bà nội cho rằng buổi họp phụ huynh lần này rất quan trọng, nhất định phải tham gia, cho nên hết giờ học cậu lập tức chạy ra cổng, thấy người đến rồi mới yên tâm.


Các vị phụ huynh cũng lục tục đến, từng người từng người đi qua cửa, phòng học đã kín hơn nửa chỗ ngồi, Đường Chung nhìn xung quanh tổ bốn phía sau, thấy Doãn Kham không ngồi chỗ cũ, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.


Nhấc cặp lên đi ra ngoài từ cửa sau, lại va vào Hạ Gia Huân đang muốn đi vào.


“Anh Doãn đâu, về rồi à? Tớ muốn hỏi anh ấy vài câu.”


Đường Chung nói: “Bị thầy Tôn gọi đi rồi, không biết có chuyện gì.”


Hạ Gia Huân vò đầu: “Là thế này, tớ đi được nửa đường mới nhớ ra bài thi này phải giao, tớ lại không dám chép của người khác, bằng không thầy lên lớp gọi tên tớ là xong đời.”


“Đây không phải là bài hôm qua làm hả?” Đường Chung nhìn đề toán trong tay cậu ta, “Không biết làm chỗ nào?”


Hai người tìm một nơi yên lặng dưới khúc quanh cầu thang, bên này viết công thức bên kia giảng giải, còn chưa tới mười phút đã giải xong đề.


“Cậu được lắm Mộc Đông Đông!” Hạ Gia Huân khen, “Tớ còn tưởng bình thường cậu đều chép bài của anh Doãn, không ngờ là giỏi thật.”


Đường Chung cười cười: “Tớ chẳng chép gì của anh ấy cả, không thì đi thi phải làm sao đây.”


Nói đến thi cử, Hạ Gia Huân nói: “Hai cậu đã nghĩ xem nên đăng ký trường nào chưa?”


Đường Chung suy nghĩ một chút: “Tớ sẽ ở lại thành phố N, còn anh ấy… tớ không biết.”


Hạ Gia Huân “Ồ” một tiếng, vì sự mờ mịt của Đường Chung mà cũng phiền muộn theo.


Hai người chung một cung hoàng đạo đều không thích yên lặng, nhìn trời ngẩn ra, Đường Chung là người đầu tiên lên tiếng: “Tớ cũng hỏi cậu một chuyện.”


Hạ Gia Huân đang tựa người vào tường ngồi thẳng lên: “Cậu nói đi.”


“Lúc nghe thấy những lời đồn kia về tớ, cậu nghĩ thế nào?”


“Cái này…” Hạ Gia Huân hơi khó mở lời, “Nói thật là tớ nhìn cậu bằng ánh mắt hơi khác xưa chút.”


Đường Chung hỏi tiếp: “Cậu cảm thấy tớ là người như vậy ư?”


Hạ Gia Huân hiếm khi đứng đắn, nghiêm túc nghĩ một lúc lâu: “Chủ yếu là do tớ không quen cậu thôi, cái chốn thôn quê này của chúng ta chỉ cần có chút chuyện là giấu không được, mọi người thêm mắm dặm muối nữa, ít nhiều cũng sẽ có bài xích, sau đó không khỏi… sợ hãi tránh xa cậu.”


Đường Chung biết từ “sợ hãi tránh xa” này chỉ để cho đẹp, người xung quanh dù không để lộ ra, nhưng trong lòng vẫn ghét bỏ cậu.


Mà cậu thì không thể biện giải cho mình, bởi vì chân tướng còn hoang đường hơn cả nói mớ giữa ban ngày, dù nói ra cũng không ai tin.


Dựa vào đâu mà cậu lại đáng để được người khác tin tưởng vô điều kiện?


Đợi đến gần năm giờ, Doãn Kham mới đi ra khỏi văn phòng.


Đường Chung không hỏi thầy Tôn gọi anh vào làm gì, cũng không quan tâm tối nay ăn gì, cúi đầu im lặng đi phía sau Doãn Kham.


Mãi đến khi va vào một bức tường bằng người thật.


Không biết từ bao giờ mà Doãn Kham đã quay đầu lại, đầu của Đường Chung va vào ngực anh, theo quán tính ngã ra sau rồi lại nhanh chóng được ôm eo giữ vững.


“Đang nghĩ gì vậy?” Doãn Kham hỏi.


Đường Chung chui ra khỏi ngực anh, nhanh chóng nhìn bốn phía xung quanh: “Không nghĩ gì cả.”


Trên đường lúc này ít người qua lại, không ai chú ý đến hai học sinh mặc đồng phục cấp ba phía bên này, Đường Chung thở phào một hơi, vừa quay lại đã đối diện với đôi mắt bình tĩnh của Doãn Kham.


“Nhìn, nhìn em làm gì?” Âm thanh của Đường Chung ngày càng nhỏ.


Doãn Kham hỏi lại câu ban nãy một lần nữa: “Đang nghĩ gì vậy?”



Đường Chung cắn môi, ánh mắt mơ hồ: “Đang nghĩ… sao anh lại cao như vậy, có phải gần đây cao thêm không? Không tiện cho em hôn gì cả.”


Bấm ngón tay tính toán, bạn học Mộc Đông Đông thích dán lấy người ta hôn môi đã hơn một ngày không chủ động rồi, Doãn Kham nghe vậy thì sững sờ, sau đó cúi cổ nghiêng đầu, mất tự nhiên đưa mặt tới trước mặt Đường Chung.


Người ta đã đưa tới cửa, không có lý nào lại không hôn.


Sau khi hôn xong, tâm trạng của Đường Chung đã tốt hơn rất nhiều, nhảy chân sáo đi bên cạnh Doãn Kham, nhìn người đi đường cưỡi chiếc xe đạp thì cũng muốn có một chiếc: “Anh biết đi xe đạp không? Bằng không để em đạp, anh ngồi sau ôm em, đi làm thêm cái chắn gió nữa, trên đó thêu mấy đóa hoa nhỏ màu trắng.”


Doãn Kham nhìn về phía sau cậu: “Vá cặp lại đi đã.”


Đường Chung thò tay ra sau mò tới vết rách một bên cặp, ngón tay thò qua lỗ hổng: “Ài, hôm qua còn nhét không lọt nữa chứ.”


“Hay là đừng vá nữa.” Doãn Kham sửa lời, “Thay cái mới đi.”


Đường Chung gật đầu: “Vừa hay phía bên chị Trần cũng phát lương.”


Doãn Kham mấy ngày qua đi làm thay người mẫu thời vụ nói: “Cộng tiền lương của anh vào đi, để mà mua cặp sách.”


Đường Chung lắc đầu: “Em không muốn, anh cầm đi mua đồ ăn đi, tháng sau là tết rồi.”


Doãn Kham biết cậu tiếc tiền bèn không nói gì nữa, nhưng trong lòng đã thầm lên kế hoạch.


Buổi họp phụ huynh diễn ra hơn hai tiếng, lúc bà nội quay về, đài vẫn đang phát bản tin thời sự, hai bà cháu hâm nóng lại đồ ăn thừa buổi trưa, ngồi quanh bàn tròn, vừa nghe vừa ăn cơm.


Giọng nữ trong máy phát thanh đều đều đọc thông tin quan trọng về bước đột phá trong kỹ thuật tái hình thành tuyến thể, mãi cho tới lúc đọc xong, hai người đều im lặng không lên tiếng, chỉ thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho đối phương.


Chờ đến khi chuyển qua bản tin khác, bà nội mới đặt đũa xuống, giơ tay vén cổ áo của Đường Chung, bàn tay phủ đầy nếp nhăn mơn trớn mảnh mềm mại sau gáy kia, như đang than thở mà nói: “Để con chịu khổ rồi, bé cưng của bà.”


Xưng hô lâu rồi không được nghe này khiến trái tim Đường Chung bỗng đập loạn, cậu nhìn chằm chằm nửa khuôn mặt phản chiếu trong chiếc gương gắn trên radio, ngoại trừ tiếng của thời gian trôi qua mang đến những ký ức vụn vặt, trong tai đã không thể nghe được những âm thanh khác.


Qua một lúc lâu, đợi đến khi cảm quan dần dần khôi phục, bà nội mới sờ đến vết sẹo trên thái dương của Đường Chung: “Đứa nhỏ kia tên Doãn Kham phải không? Tên rất hay, cũng là một đứa nhỏ tốt bụng.”


Ánh nước nơi đáy mắt rung lên mãnh liệt, Đường Chung lại như hiểu ra điều gì.


Một lúc lâu sau, cậu hít một hơi thật sâu, hỏi: “Có phải bà cũng thấy con… đang làm sai không?”


Bà nội vỗ vỗ tay cậu, giọng nói bình tĩnh mà chậm rãi: “Bé cưng của bà không sai, là bà nội sai, bà nội đã sai một lần rồi, sẽ không sai lầm lần thứ hai nữa.”


Hồi ức nát vụn trong trí nhớ, mỗi đoạn đều bao bọc lấy mẩu thủy tinh hay mảnh dao sắc bén. Chúng nó lan ra khắp thân thể, đâm đến mức đốt ngón tay của Đường Chung cứng lại, ngực đau nhói lên, cậu nhìn thấy đôi mắt trong gương kia dần nhuộm màu đỏ đậm.


“Nhưng mà…”


Cơn bão tố mà cậu đã cố gắng quên đi những ngày qua ập tới, thổi đến mức vành mắt đau xót, giọng nói cũng khàn đi. Đường Chung khi thì ngồi ngay ngắn, khi thì chầm chậm lắc đầu, trong đầu lại lần nữa phủ định, lại cắn răng giãy dụa kéo mình trở về.


Nhưng mà anh ấy tốt như vậy, còn cậu thì lại phiền phức bám thân.


Hai người họ vốn nên là người của hai thế giới khác biệt.


“Nhưng mà…”


Đường Chung giơ tay lên, che đi khuôn mặt tái nhợt, chiếc nhẫn được sưởi ấm dán lên mí mắt, thở từng hơi vừa ngắn ngủi vừa nhanh.


Nhưng mà em đã nói là sẽ không lùi bước… Em còn không muốn từ bỏ anh.


Tác giả có lời muốn nói: Tên tác phẩm là “Ẩn trung”, cho nên có một số việc chưa công khai, về sau chân tướng sẽ theo chân Doãn Kham thăm dò mà dần lộ ra trong quá trình tái hợp. Dù sao cũng không đơn giản vậy đâu.


*******************


Chú thích:


(1) Dai Pai Dong (大排檔): Là một kiểu quán ăn ngoài trời ở Hong Kong với cái tên chính thức là “quầy đồ ăn nấu chín”. Từ sau thế chiến thứ II, Dai Pai Dong được mở và lưu hành cạnh các tòa nhà lớn, trên đường phố hoặc trong các con hẻm. Vào cuối thế kỷ thứ XX, chính quyền Hong Kong đã quyết định hạn chế hoạt động và tước giấy phép của các Dai Pai Dong, nhằm hạn chế sự xuất hiện của hình thức bán đồ ăn này trên đường phố. Từ năm 2016, từ điển tiếng Anh Oxford đã công nhận Dai Pai Dong, nâng nó lên thành di sản quý giá của văn hóa Hong Kong.


(2) Bạc 925: Hay còn gọi là bạc sterling, một dạng hợp kim của bạc chứa 92,5% khối lượng bạc và 7,5% khối lượng của các kim loại khác, thông thường là bạc. Vì khối lượng bạc như vậy nên được gọi là bạc 925.