[ABO] Tổng Tài, Có Cuộc Hẹn Không?

Chương 7: Dựa vào cái gì mỗi lần bị thương đều là mình




Lâm Sơ Dương tay che lại cái trán, đáy mắt hồng hồng ngửa đầu trừng mắt đứng ở trước mặt hắn dùng giấy vệ sinh chà lau miệng vết thương trên người, cái miệng nhỏ bất mãn nhếch lên.

Tuy Du Triết Hãn mới vừa không khống chế được tin tức tố, chính mình cắn hắn một ngụm cũng coi như là hòa nhau, nhưng hắn vừa mới nhéo mình một cái thật đau a!

Dựa vào cái gì! Chỉ vì hắn là Alpha sao?

Lâm Sơ Dương không biết vì sao trong lòng không nuốt trôi cơn tức này, cậu chơi xấu, một chân lực đạo không hề nhẹ đá ngay cẳng chân Du Triết Hãn.

Thừa dịp hắn bị đá đau đem thân thể di chuyển, cậu cử chỉ nhanh như thỏ chạy đến cái bàn bên kia, cùng Du Triết Hãn cách một cái bàn cùng với mấy khối gạch.

Du Triết Hãn nhìn thoáng qua ống quần Lâm Sơ Dương tro bụi cùng bùn đều dính hết lên, lại nhìn thoáng qua Lâm Sơ Dương ỷ việc cách hắn một cái bàn lớn mà hướng hắn đùa giỡn, hắn bỗng nhiên sinh ra một loại suy nghĩ:

Suy nghĩ làm sao đem tiểu gia hỏa nghịch ngợm này ôm vào trong lòng hết mực hung hăng yêu thương một lần. Nếu có tiểu gia hỏa này ở bên người, sinh hoạt hàng ngày có thể hay không, không giống như bây giờ buồn tẻ vô vị?

Không đúng, hắn thích chính là Cố Khuynh.

Hắn muốn cùng Cố Khuynh tiến tới hôn nhân vượt qua quãng đời còn lại, chỉ có thể là Cố Khuynh!

Du Triết Hãn sửng sốt vài giây, khôi phục lại tâm trạng.

Hắn nhướng mày, khóe miệng khẽ nhếch: “Cậu cảm thấy khoảng cách này tôi có thể đi đến vài phút?” Nói xong liền nâng bước chân lên, hướng cậu đi đến.

Mẹ nó!

Lâm Sơ Dương vẻ mặt hoảng loạn kinh ngạc.

Không phải chứ, mình không phải là đạp hắn có một chân sao? Chỉ như vậy mà đến giết người diệt khẩu sao??!

Nhưng mà trời cao dùng tâm trí nói cho cậu biết, bây giờ cậu: Hoảng loạn sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này.

Chỉ lo chạy trốn Lâm Sơ Dương không chú ý ghế ngồi bên cạnh, không cẩn thận bị vướng, lại bởi vì tác dụng quán tính, cậu thẳng tắp hướng về phía trước mà chạy, hơn nữa vẫn còn mặt tường a!

Đang chuẩn bị cùng mặt tường tiếp xúc thân mật, Du Triết Hãn hướng cậu ôm ấp đủ loại hành vi phạm tội, dự kiến sẽ lạnh băng cùng đau đớn, ngược lại có chút ấm áp.

Cậu không phải bị đâm cho ngu chứ?

“Cậu sẽ không đâm ngu đi?” Một giọng nói trầm thấp quen thuộc từ đỉnh đầu cậu truyền đến, suy nghĩ chẳng lẽ cậu đọc trong nội tâm.

Lâm sơ dương cứng đờ đem đầu ngẩng lên, phát hiện phía trên đầu chính mình một cặp mắt rũ xuống nhìn mình, Lâm Sơ Dương thấy trong ánh mắt đó không thể lý giải mà mang theo chút lo lắng.

Lo lắng? Hắn như thế nào sẽ lo lắng cho cậu!

Hắn một lòng tràn đầy đều là Cố Khuynh, sắp tràn ra tới nơi.

Lâm Sơ Dương ngơ ngác mà dựa vào trên người Du Triết Hãn, nghe tim hắn đập bắt đầu miên man suy nghĩ.

Mà Du Triết Hãn nằm trên mặt đất làm niệm lót cho Lâm Sơ Dương chau mày nhìn đỉnh đầu xù xì trước mắt, lúc này cậu chính như một mèo con ngoan ngoãn lẳng lặng ghé vào trong ngực hắn.

Hắn nhíu nhíu mày, không biết chính mình bị làm sao lại như vậy. Hắn chỉ là theo bản năng của mình mà muốn đỡ được cậu.

Không rõ tinh tức tố ở đâu cứ quanh quẩn ở trong đầu, khiến cho trong lòng hắn cảm thấy bực bội.

Hắn chán ghét loại cảm giác mất khống chế này.

Mà thân thể động tác thường so với tư duy thì hơn rất nhiều.

Chờ khi Du Triết Hãn phản ứng lại, Lâm Dơ Dương đã bị cậu hung hăng đẩy ra.

“Ầm!” Một tiếng.

Lâm Sơ Dương hung hăng ngồi dưới đất, cái trán xẹt qua góc bàn sắt nhọn, tạo một vết trầy lớn, máu tươi bắt đầu tí tách chảy ra ngoài.

Lâm Sơ Dương giơ tay chạm một chút vào cái trán đau đớn, chất lỏng màu đỏ ấm áp dính đầy ngón tay trắng nõn của cậu.

Vốn bộ phận xương cùng tê mỏi lại chuyển hóa kịch liệt đau đớn, trán toát ra nhè nhẹ mồ hôi lạnh, cậu nghiêng thân để giảm bớt đau đớn từ xương cùng mang đến.

Cậu ngẩng đầu chịu đựng nước mắt sắp tràn mi nhìn Du Triết Hãn đứng cách đó không xa sững sờ tại chỗ nhìn cậu.

Từ trên người hắn phóng ra tin tức tố mãnh liệt thuộc về Alpha ép đến Lâm Sơ Dương không thở nổi, hơn nữa trán cùng xương cùng mang đến đau đớn, Lâm Sơ Dương sắc mặt tái nhợt như trang giấy trắng.

“Anh cút cho tôi, nơi này không chào đón anh, mời anh lập tức rời đi!” Lâm Sơ Dương trong âm thanh thống khổ mang theo nghẹn ngào cùng đau đớn cậu cố che giấu.

Nghe được lời này từ cậu, Du Triết Hãn nhíu mày, trước nay đều không có người nào dám nói chuyện như vậy với hắn!

Hắn hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Lâm Sơ Dương đau đớn thống khổ sắp cuộn tròn thành một cục nằm trên mặt đất, hung hăng quăng ngã ghế mà đi.

Sau khi hắn rời đi, trong không khí nhộn nhạo tin tức tố đã bắt đầu phai nhạt dần, tâm cậu căng thẳng thoáng thả lỏng chút.

Lâm Sơ Dương nghe thấy âm thanh hắn rời đi, rốt cuộc một giây tại đây nước mắt cũng trào ra hốc mắt.

Cậu đem chính mình cuộn tròn thành một cục, không gian hiện tại chỉ thuộc về chính mình, gào khóc lên, cậu khóc giống như một con mèo con bị người khác vứt bỏ, chính mình khóc đến thống khổ không thể bọc lộ ra được một tiếng động.

“Nếu, nếu anh chán ghét tôi như vậy, vì cái gì đỡ được tôi a…… Làm tôi vỡ đầu chảy máu, mắt sưng mũi gãy không phải càng hợp tâm ý anh sao?”

“Lại không phải tôi mạnh mẽ thỉnh cầu anh, cầu anh đỡ được tôi! Dựa vào cái gì…… Dựa vào cái gì mỗi lần bị thương đều là tôi!”

“Anh chán ghét tôi liền cách xa tôi một chút a! Rõ ràng, rõ ràng anh trêu chọc tôi trước, vì cái gì để cho tôi nhận hậu quả như vậy……”

Lâm Sơ Dương thống khổ nỉ non, khóc đến độ không thở nổi.

Ánh mặt trời chiếu vào trên người cậu, giống như chỉ cần không khí không thoáng, cậu liền sẽ theo ánh mặt trời cùng nhau tiêu tán.

Bên kia.

Du Triết Hãn đã ngồi trên xe cũng không bảo tài xế lái xe đi, chỉ lẳng lặng hướng văn phòng Lâm Sơ Dương nhìn chăm chú.

Hình như vừa rồi bộ dáng của cậu rất thống khổ, sẽ không ngất xỉu trên mặt đất đi?

Sao có thể!

Cậu nhất định là giả vờ, muốn tranh thủ cho hắn an ủi……

Chính là, cái trán cậu đều đầy máu……

Du Triết Hãn xoa xoa giữa mày, dùng âm thanh như rớt vào động băng hướng tài xế nói: “Lái xe, về công ty!”

Lâm Sơ Dương trên mặt đất nằm một hồi, lúc sau run rẩy đứng dậy cầm lấy di động trên mặt bàn gọi điện thoại, cậu ngã trên mặt đất sắc mặt tái nhợt, cơ thể vô ý thức run rẩy.

Du Triết Hãn đang trên đường về công ty vô tình thấy chiếc xe cứu thương màu trắng lướt qua.

Hắn nhìn theo hướng xe cứu thương chạy, trong lòng mơ hồ có chút bất an.

Trở lại công ty, hắn tưởng mình sẽ toàn tâm toàn trí mà tập trung vào công việc, nhưng chiếc xe cứu thương màu trắng từ trong đầu hắn luôn xuất hiện, làm hắn không xử lý được công việc.

Tay hắn đem mắt kính đặt trên chiếc trên mũi cao thẳng tháo xuống, nhẹ nhàng xoa giữa hai mày, ấn máy gọi trên mặt bàn, kêu trợ lý tiến vào.

“Cậu giúp tôi đi tra bệnh viện chiều nay có phải hay không có một người tên Lâm Sơ Dương.”

Đàm trợ lý hơi hơi sửng sốt hiển nhiên không nghĩ tới tổng tài bọn họ cư nhiên sẽ quan tâm đến một người chưa gặp mặt qua vài lần.

Từ khi Du Triết Hãn tiếp nhận Du đại cậu đã ở bên hắn, ở ngoài bọn họ là cấp trên cùng cấp dưới quan tâm nhau, ngầm lại lấy tình nghĩa anh em, cùng Du Triết Hãn ở chung nhiều năm như vậy, cậu sớm đã thăm dò tính cách cùng thói quen của đối phương.

Bởi vậy lúc này mới làm cậu cảm thấy giật mình.

“Vâng, tổng tài!” Đàm trợ lý lên tiếng, thấy tổng tài không nói thêm cái gì liền chuẩn bị lui xuống.

Khi sắp đi tới cửa, tổng tài nhà cậu bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Cậu……”

“Xin hỏi còn chuyện gì sao?”

“ Không còn!” Du Triết Hãn vẫy vẫy tay kêu cậu lui ra.

Đàm trợ lý: “……” Sếp chơi tôi sao?

Ánh mặt trời ấm áp lười nhác xuyên qua cửa kính rơi trên người hắn, thế nhưng hắn không cảm nhận được nửa phần ấm áp nào, bầu trời cách đó không xa phập phềnh những đám mây màu đen.

Ân, ước chừng là trời muốn mưa đi…